Đúng lúc giao mùa, ngoài phố đang có nhiều ca cảm cúm.
Cơn sốt cao của Sở Vãn Đường đến nhanh rồi đi cũng nhanh, nhưng vẫn để lại không ít triệu chứng. May mà bình thường chị sống có kỷ luật, chăm vận động, lúc ốm lại chịu khó uống nước, uống thuốc, nên chỉ qua một cuối tuần đã đỡ đi nhiều. Đến thứ Hai đi làm lại, chị chỉ còn chút ho và giọng thì nghẹt mũi khá rõ.
Mọi người đã lâu không gặp chị, thấy chị đeo khẩu trang liền vây quanh hỏi han. Gần như chưa tốn bao nhiêu thời gian, tin tức về việc "người nổi tiếng" của công ty bị ốm đã lan ra khắp nơi. Đồng thời, một chuyện khác cũng nhanh chóng truyền đi: tuần này công ty sẽ tổ chức hoạt động mừng thành công lớn của show LANLING LIFE.
Đi ra ngoại ô gần Kinh Thành để hít thở không khí mùa xuân.
Lam Linh có khá nhiều quản lý nữ, cách ra quyết định cũng đầy tính nhân văn. Hoạt động lần này được sắp vào thứ Năm và thứ Sáu, không chiếm thời gian cuối tuần của mọi người.
Tin vừa ra, hai tầng công ty như sôi sục cả lên.
Ai nấy đều đi hỏi cấp trên của mình, cuối cùng nhận được câu trả lời chắc chắn: chờ công ty thông báo là được.
Nhận được xác nhận từ Cốc Như Phong, Nhậm Giảo không thể bình tĩnh nổi nữa. Cô vừa cầm điện thoại nhắn tin cho bạn bè, vừa lẩm bẩm: "Woa! Không cần ngồi làm ở công ty! Đi chơi xuân bằng tiền công ty! Quá sướng!"
Nhắn tin xong quay đầu lại, thấy Hoài Hạnh vẫn đang lặng lẽ làm việc, cô liền bước tới vỗ vai Hoài Hạnh: "Nào nào, hào hứng lên đi, đồng chí Hoài Hạnh!"
Hoài Hạnh cười cười: "Chúng ta còn chưa đi mà, sao cậu đã vui thế?"
"... Cũng đúng ha." Nhậm Giảo lập tức cụp mặt xuống, "Mới có thứ Hai thôi mà."
Buổi chiều, công ty gửi thông báo chi tiết.
Địa điểm là Nguyệt Lan Ổ, ngoại ô gần Kinh Thành, một ngày một đêm. Công ty sẽ chi trả chi phí cơ bản cho việc đi lại, ăn ở tập thể, còn lại thì không chịu trách nhiệm.
Nhận được tin chính xác, nhân viên ai nấy như có thêm động lực đi làm. Không khác gì hồi còn đi học, mong ngóng đến ngày đi chơi xuân.
Người duy nhất có vẻ hơi đặc biệt là Hoài Hạnh, vì địa điểm đó
- Nguyệt Lan Ổ là nơi cô thường xuyên đến vào mỗi mùa xuân suốt hơn bốn năm kể từ khi đến Kinh Thành.
Cô không chán chỗ ấy, nhưng những lần trước đều là đi riêng với Sở Vãn Đường, không phải chạy theo lịch trình, rất thong thả. Còn lần này phải đi cùng biết bao nhiêu đồng nghiệp, đến lúc đó muốn nói với Sở Vãn Đường mấy câu cũng chưa chắc có cơ hội. Trong lòng cô không khỏi có chút hụt hẫng.
Tối về đến nhà, cô cũng chẳng có tinh thần mấy.
Sau khi thấy Sở Vãn Đường uống thuốc xong, cô không chần chừ, lập tức vào tắm, chưa đến chín giờ đã nằm trên giường, tay cầm lược ngọc, nhắm mắt lại.
Cô không muốn vô duyên vô cớ mất đi cơ hội đi dạo xuân cùng Sở Vãn Đường.
Một lát sau, đúng như cô dự đoán, có tiếng gõ cửa.
Cô hắng giọng, trả lời: "Mời vào."
Cửa mở, nhưng Sở Vãn Đường lại không bước vào. Chị tựa vào khung cửa, ánh mắt nhìn thẳng vào bóng lưng trên giường.
Khóe môi cong lên, chị hỏi một cách rõ ràng: "Có phải vì năm nay không đưa em đi Nguyệt Lan Ổ chơi riêng nên em không vui không?"
Giọng chị mang theo chút giọng mũi, nghe thêm càng thêm gợi cảm.
Hoài Hạnh nghe nhưng không quay đầu lại, trả lời lí nhí: "Không có."
"Vậy em không vui vì chuyện gì, Tiểu Hạnh?" Giọng Sở Vãn Đường mềm mại, "Chị muốn em vui."
Cách xưng hô không thay đổi, bây giờ hai người họ là chị em.
Hoài Hạnh ý thức được điều này, hơi ngượng ngùng nói: "Có lẽ là do đến kỳ nên tâm trạng dễ khó chịu..."
"Nếu cuối tuần chị và em ở lại chơi riêng thêm thì sao? Tối chủ nhật mới về, như mọi năm vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!