Chương 23: (Vô Đề)

Ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn ngủ lặng lẽ lan tỏa, chiếu sáng khung cảnh trước mắt.

Cô gái tựa trán lên đầu gối, cầm điện thoại nói chuyện với người bên kia. Trên mu bàn tay, những mạch máu xanh nhạt ẩn hiện dưới làn da mỏng như tơ, nổi bật giữa mái tóc dài đen nhánh. Chỉ vài giây sau, cô nghiêng đầu, đôi mắt đen láy dưới ánh đèn trông như hai viên đá lấp lánh.

Cô khẽ hé môi, giọng nói trầm thấp, đáp lại người ở đầu dây bên kia: "Em không bỏ mặc chị đâu, Sở....  chị, em đã hứa với chị rồi, chúng ta mới là người thân duy nhất của nhau."

Cô biết Văn Thời Vi không nói với Sở Vãn Đường về chuyện mình đang ở đâu, cũng hiểu rằng Sở Vãn Đường chắc chắn nghĩ cô đang ở lại nhà Văn Thời Vi. Nhưng cô chưa từng có ý định như vậy, chóp mũi lại bất giác cay cay, cô nói thêm một câu: "Đây là lần thứ hai chị hiểu lầm em rồi, đừng hiểu lầm em nữa... em chỉ muốn bình tĩnh lại một chút thôi."

"Chị chỉ nói ra cảm nhận gần đây của mình... vì chị luôn chờ tin của em, nhưng lại chờ mãi không được, Hoài Hạnh." Sở Vãn Đường hít sâu một hơi, rồi chuyển chủ đề: "Nói chuyện qua điện thoại khó biểu đạt lắm, ngày mai gặp nhau nhé, được không?"

Hoài Hạnh chớp chớp mắt, khẽ "ừm" một tiếng.

"Thật sự không đau bụng kinh à?" Sở Vãn Đường lại dịu dàng xác nhận.

"Vâng, không đau lắm."

"Vậy là vẫn có hơi đau." Sở Vãn Đường không hỏi thêm, tự nói tiếp, "Ngày mai về chị xoa cho em."

Hoài Hạnh không từ chối cũng không đáp lại, chỉ mấp máy môi, nói: "Chị ngủ sớm đi, đi công tác mệt lắm."

"Vậy... chúc ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Cuộc gọi kéo dài vài phút rồi khép lại trong im lặng. Hoài Hạnh ngẩn ngơ nhìn màn hình hiện lên tấm ảnh chụp thân mật của hai người.

Sau đó, cô lại nhận được tin nhắn từ Sở Vãn Đường, chị dặn cô nhớ uống nước ấm và nói rõ lịch trình ngày mai khi đi công tác về.

Chuyến bay lúc 9 giờ rưỡi sáng, mất khoảng hai tiếng rưỡi là đến sân bay Kinh thành. Sau đó sẽ ghé qua công ty làm báo cáo công việc rồi về nhà. Vẫn còn dư dả thời gian.

Chị: [Tối chị lái xe tới đón em, được không?]

Chị: [Chị bảo dì Trần nấu sẵn cơm.]

Sở Vãn Đường sắp xếp rất chu đáo. Hoài Hạnh nhìn những dòng tin nhắn ấy, tiếng thở dài kẹt nơi cổ họng, mãi không bật ra được.

Cuối cùng, cô trả lời: [Vâng.]

Lại sợ chị cảm thấy mình lạnh nhạt quá, nên bổ sung thêm một câu: [Hẹn gặp ngày mai.]

Cô không thể trốn tránh mãi, chuyện cần đối mặt thì vẫn phải đối mặt.

Cuộc gọi vừa rồi vẫn không giúp cô dễ ngủ hơn, cả đêm vẫn trằn trọc không yên.

Cô nhìn vào màn đêm, đầu óc không ngừng nghĩ ngợi: Thì ra với sự biến mất của mình, Sở Vãn Đường lại thiếu cảm giác an toàn đến thế sao?

Vậy mà lại dùng từ "bỏ mặc"......

Dù mối quan hệ hiện tại giữa họ có rối rắm, nhưng cô sẽ không bỏ mặc Sở Vãn Đường. Vì như chị nói, chị đã nuôi cô từng ấy năm, làm sao cô có thể để chị phải khó xử?

Cô đã bị ràng buộc rồi. Nói cách khác, giờ cô đang nợ Sở Vãn Đường — nợ tiền bạc, công sức, thời gian...

Những gì cô thiếu chị, không thể trả hết.

Cô đã sớm không thể rút khỏi mối quan hệ này, hơn nữa, trong lòng còn mang theo sự không nỡ.

Thời tiết ở Kinh thành thay đổi thất thường, hôm sau trời không nắng, bầu trời phủ đầy mây đen.

Sau khi tỉnh dậy, Hoài Hạnh thấy tin nhắn Sở Vãn Đường gửi từ sớm, một ảnh chụp màn hình dự báo thời tiết ở Kinh thành, trong đó ghi rõ tối nay sẽ có mưa giông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!