Không biết từ lúc nào nến thơm đã bị Sở Vãn Đường thổi tắt, tim nến giờ chỉ còn là một màu đen lạnh lẽo. Cùng lạnh theo, còn có trái tim của Hoài Hạnh.
Bị Sở Vãn Đường nhìn bằng ánh mắt lãnh đạm như thế, cô rất nhanh đã tỉnh táo khỏi trạng thái mơ màng sau khi vừa ngủ dậy. Những hình ảnh xảy ra đêm qua như cuộn phim chiếu lại trong đầu cô, trong cơn mơ hồ, cô cứ tưởng mình chỉ vừa trải qua một giấc mộng đầy mờ ám.
Nhưng cô nhớ rõ....
Cô nhớ Sở Vãn Đường gọi tên cô trên ghế sofa, nhớ cái bóng quấn quýt trên tường không thể tách rời, nhớ ánh mắt dịu dàng Sở Vãn Đường dùng để dỗ dành cô tiếp tục, nhớ cả lúc chị ấy nói nước mắt cô ngọt lắm...
Cô nhớ hết.
Lại cũng chẳng muốn nhớ gì cả.
Tại sao Sở Vãn Đường vẫn còn hỏi cô có phải là đồng tính nữ không? Nếu không phải thì sao, chuyện xảy ra tối qua giữa hai người họ rốt cuộc là gì...?
Hoài Hạnh ôm chăn, sắc mặt trong khoảnh khắc này trở nên tái nhợt. Cô lắc đầu, không dám thừa nhận: "Không phải đâu, chị ạ."
"Không phải là tốt rồi." Sở Vãn Đường khẽ giãn lông mày, như đóa hoa được làn gió nhẹ thổi qua. Chị đứng dậy, che đi vẻ lạnh lẽo trên mặt, bước về phía Hoài Hạnh, giọng nói dịu dàng: "Bây giờ chúng ta đã thật sự là những người thân thiết nhất trên thế giới rồi, Tiểu Hạnh."
Hoài Hạnh bỗng nhớ ra điều mà tối qua cô quên không xác nhận... Trong bầu không khí mập mờ ấy, cô chưa từng hỏi rõ hiện tại giữa cô và Sở Vãn Đường là mối quan hệ gì.
Cô đã bị Sở Vãn Đường dẫn lối đến mức mất phương hướng, còn ngây thơ tưởng rằng cả hai là tình cảm song phương. Giờ đây nhớ lại, thì ra giữa họ chưa từng chạm đến chữ "thích", Sở Vãn Đường chỉ nói muốn thân mật hơn với cô một chút, chỉ vậy mà thôi.
Cuối cùng, tất cả chỉ là cô đơn phương mong đợi.
Cô ở trên tầng mây mà không hề có đôi cánh, Sở Vãn Đường cũng chẳng đỡ lấy cô. Cho nên giờ phút này cô đang rơi thẳng xuống, vỡ vụn tan tành, hồn phi phách tán.
Sở Vãn Đường đã đi đến, đứng yên bên cạnh giường. Chị mặc sơ mi và quần tây, dáng vẻ lại trở về vẻ dịu dàng thường ngày, lúm đồng tiền thấp thoáng bên môi.
Chị bỏ qua biểu cảm chẳng dễ coi của cô, đưa tay lên xoa đầu cô: "Sao không trả lời chị? Là tối qua chị khiến em chưa thỏa mãn sao?"
"......" Hoài Hạnh cụp mắt, không lên tiếng. Trong lòng cô lúc này là một mớ tơ vò rối ren.
"Sau này chúng ta cứ thỏa mãn nhu cầu sinh lý của nhau. Em từng nói rồi mà, chị cần em, vừa hay em cũng cần chị."
Sở Vãn Đường đưa tay xuống, đầu ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, buộc cô phải ngẩng mặt nhìn mình: "Đã nuôi em lâu như vậy rồi, đừng để chị khó xử."
Khóe mắt Hoài Hạnh hơi đỏ lên.
Cô không muốn nhìn vào đôi mắt nâu ấy, chậm rãi khép mi mắt lại, đầu nhẹ nhàng gật xuống: "Vâng."
Thấy vậy, Sở Vãn Đường cúi người lại gần, hôn nhẹ lên má cô, tiếp tục dịu dàng nói: "Lát nữa chị ra ngoài đi gặp khách hàng với Mai tổng, tối gặp được Văn Thời Vi nhớ báo cho chị một tiếng, về sớm nhé, biết chưa?"
"Vâng."
"Sao lại chỉ trả lời mỗi chữ 'vâng' thế? Không còn gì muốn nói với chị sao?" Sở Vãn Đường khẽ cau mày, trong giọng mang theo chút không vui. Mấy lời này, chiều hôm qua chị cũng đã nói qua.
Hoài Hạnh đẩy vai chị ra, vẫn nhắm mắt, giọng khàn khàn: "Chị lái xe cẩn thận nhé."
"Chị biết rồi." Sở Vãn Đường buông cô ra, đứng thẳng dậy: "Đồ ăn ở trong bếp, nhớ hâm nóng lại."
Nói xong câu đó, Sở Vãn Đường rời khỏi phòng ngủ chính.
Tiếng cửa đóng không lớn, chỉ là một tiếng "cạch" rất khẽ, nhưng lại nện thật mạnh vào trái tim Hoài Hạnh.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa, nỗi tủi thân tích tụ trong lòng chẳng thể khống chế, từng chút một hóa thành nước mắt, càng lúc càng nhiều. Tựa như những chiếc lá rụng trong mùa thu, rơi rụng không ngừng...
Tầm nhìn đã sớm trở nên mơ hồ, cô co đầu gối lại, vùi mặt vào trong đó. Không gian này chỉ có một mình cô, cô không kiềm chế mà bật khóc, tiếng nức nở chậm rãi len qua cửa sổ, bị làn gió đi ngang nghe thấy.
Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Trước khi đi ngủ, cô vẫn vui mừng khấp khởi nghĩ rằng sau khi tỉnh dậy sẽ có thể nói với Sở Vãn Đường rằng hai người họ đã có một thân phận hoàn toàn mới. Trên nền tảng "người thân", họ còn là người yêu, vì họ thích nhau, quan tâm để ý lo lắng cho nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!