Chương 20: (Vô Đề)

Màn đêm đen như tấm lụa trùm kín cả thành phố, hương thơm thoang thoảng của nến thơm lan tỏa khắp phòng ngủ chính.

Lửa nến cháy tí tách, nếu là ngày thường, âm thanh nhỏ bé ấy chắc chắn sẽ lọt vào tai Sở Vãn Đường, nhưng đêm nay, không ai để tâm đến nó cả. Ngọn lửa hờn dỗi vẽ lên bức tường những bóng hình mập mờ ám muội..

Lúc này, bên tai Sở Vãn Đường chỉ có tiếng r*n r* đứt quãng và hơi thở gấp gáp của Hoài Hạnh.

Chị cúi người, hạ mắt, chăm chú quan sát phản ứng của người bên dưới. Còn đẹp hơn, còn phong phú hơn những gì chị từng tưởng tượng, đẹp đến mức chỉ muốn cứ thế ngắm nhìn mãi.

Hoài Hạnh khẽ mở mắt, đôi môi cũng hơi hé ra, không tài nào khép lại được.

Những cái chạm dần dần đi xuống của Sở Vãn Đường khiến cô như rơi vào đáy biển sâu, ngột ngạt đến mức gần như không thở nổi.

Cô vòng tay bám lấy bờ vai của chị, ánh mắt chất chứa một chút cầu xin.

Nhưng vô ích.

Sở Vãn Đường đưa tay gạt lọn tóc vương bên tai cô, cúi xuống cắn nhẹ lên vành tai, giọng khẽ khàng:  "Rõ ràng còn chưa chính thức bắt đầu."

Đuôi giọng hơi nhấc lên: "Trước đây chưa từng tự thử sao?"

Hoài Hạnh nghiêng đầu sang một bên, vành tai đỏ bừng, giọng nhẹ như gió thoảng: "... Không thành công."

Từ rất lâu trước đây, cô từng thử một lần nhưng không bắt được trọng điểm, loay hoay một hồi chỉ khiến bản thân mệt bở hơi tai, mà cũng chẳng có cảm giác gì rõ rệt.

Từ đó về sau, cô luôn hoài nghi về những lời miêu tả cường điệu khoa trương của dân mạng.

Nhưng bây giờ, giống như Sở Vãn Đường vừa nói, rõ ràng mới chỉ là bắt đầu thôi... Thế mà cô đã có thể khẳng định: Những lời mô tả kia, không hề nói quá một chút nào.

Sở Vãn Đường nghe cô trả lời, hơi khựng lại nửa giây, sau đó giữ lấy cằm cô, xoay lại đối diện với mình.

Ánh mắt giao nhau. Chị không nhịn được mà bật cười khẽ, đôi mắt cong cong đầy ý cười.

Hoài Hạnh không dám nhìn thẳng, dứt khoát nhắm mắt lại.

Chị nghiêng người tới, cắn lấy môi cô, giọng dịu dàng dỗ dành: "Không sao đâu, Hạnh Hạnh, tin chị nhé."

Vì Tô Trừng và Văn Thời Vi vẫn gọi cô là Hạnh Hạnh, chị không muốn dùng cách xưng hô giống họ. Đây là lần đầu tiên chị gọi như vậy, hóa ra cũng không khó đến thế, còn rất đáng yêu nữa.

Sở Vãn Đường dùng môi miết nhẹ lấy cánh môi mềm mại, sau đó đầu lưỡi chậm rãi vẽ theo đường nét nơi ấy.

Hoài Hạnh mặc nhiên cho rằng chị đang muốn hôn, nên chủ động đưa lưỡi ra. Ngay giây tiếp theo, lưỡi cô đã bị cuốn lấy, nụ hôn cứ thế sâu dần, sâu dần.

Sở Vãn Đường không còn kiên nhẫn nữa. Bàn tay vốn đang châm ngòi lửa khắp nơi, giờ đây, khi đã có được nụ hôn như ý, chị cũng lập tức tiến thêm một bước.

Tất cả lớp vải đã sớm trút bỏ. Chị chỉ cần nhẹ nhàng tách hai bên ra một chút. Sau đó, đầu ngón tay khẽ chạm vào trong là đến nơi.

Và chị cũng làm đúng như thế. Ngón tay dịu dàng x** n*n.

Hơi thở của Hoài Hạnh ngay lập tức rối loạn không biết gấp bao nhiêu lần.

Cô muốn đẩy lưỡi chị ra, nhưng người kia không hề có ý định buông.

Mọi phản ứng của cô đều bị nuốt chửng.

Cách lớp nhựa mỏng của bao ngón tay, Sở Vãn Đường cảm nhận được sự mềm mại và ẩm ướt đến bất ngờ, chị hơi ngạc nhiên, rồi lại tiếp tục lướt ngón tay.

Lại tìm đúng nơi ấy, ấn xuống. Rồi lặp lại.

"Ưm..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!