Hoài Hạnh đến Kinh thành đã vài năm, từng trải qua không ít ngày mưa giông. Vì vậy, số lần hai người họ nằm chung một giường cũng chẳng ít, nhưng những tình huống như lần này thì hiếm hoi vô cùng.
Hai phút sau, cô nằm bên cạnh Sở Vãn Đường.
Chăn bông trắng muốt mềm mại phủ lên hai người. Cô đặt hai tay lên bụng, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc đèn trần, trong lòng có chút căng thẳng.
Sở Vãn Đường nằm bên cạnh nhắm mắt lại, dường như chẳng phát hiện ra gì, nhưng lại lặng lẽ đưa tay kéo cô sát về phía mình hơn. Cánh tay cũng không vội rời khỏi eo cô.
Hoài Hạnh l**m nhẹ môi, chậm rãi khép mi.
Cũng vào lúc này, Sở Vãn Đường hơi mấp máy môi, giọng nói mềm mại vang bên tai Hoài Hạnh: "Vạn Y nói em biểu hiện không tệ, trưa nay cậu ấy có hẹn nên nhờ chị nhắn lại."
"Em sẽ tiếp tục cố gắng." Hoài Hạnh bật cười: "Hướng tới chị Vạn Y mà noi theo."
Sở Vãn Đường cũng bật cười: "Thế còn hướng tới chị không?"
"Đương nhiên là có rồi."
Hoài Hạnh chân thành đáp: "Chị mãi mãi là tấm gương của em. À không, không chỉ em đâu, em biết nhiều đồng nghiệp cũng xem chị là hình mẫu."
"Vậy em còn biết gì nữa?"
"Gì cơ?"
"Ví dụ như, còn đồng nghiệp nào thích chị nữa không?"
Hoài Hạnh không ngờ Sở Vãn Đường lại đột nhiên hỏi như vậy, cô sững người: "Em..."
Nhưng còn chưa kịp trả lời, người phụ nữ bên cạnh đã thản nhiên nói: "Không quan trọng."
Giọng của Sở Vãn Đường nhẹ như lời mơ ngủ: "Em thích chị là đủ rồi."
Chỉ vài chữ đơn giản, nhưng lại khiến lòng Hoài Hạnh dậy sóng.
Cùng lúc đó, mu bàn tay cô đặt trên bụng trong chăn bất giác bị phủ lên bởi một hơi ấm không thuộc về mình.
Lòng bàn tay Sở Vãn Đường nhẹ nhàng đặt lên tay cô, tiếp xúc hờ hững nhưng không rời đi.
Sở Vãn Đường hơi mở mắt, ánh nhìn rơi lên gương mặt nghiêng của Hoài Hạnh. Trên môi vẽ ra một nụ cười mỏng: "Chị nói đúng không, Tiểu Hạnh?"
"Đúng ạ."
"Ngủ đi."
"Ngủ ngon."
Hoài Hạnh khẽ đáp lại, nhưng làm sao cô có thể ngủ nổi?
Cô không dám cử động mạnh, chỉ có thể lắng nghe hơi thở đều đặn ngay sát bên tai, toàn bộ suy nghĩ đều xoay quanh một điều duy nhất.
Hành động của Sở Vãn Đường có ý nghĩa gì? Lời nói khi nãy lại mang ý gì? Là đang thể hiện sự thân mật giữa hai người vì mối quan hệ ràng buộc này sao? Hay còn một khả năng nào khác?
Nhưng cô không dám nghĩ nhiều. Cô sợ đến cuối cùng, tất cả chỉ là vọng tưởng của bản thân.
Đôi khi Hoài Hạnh cũng không kiềm được mà suy đoán, liệu có phải Sở Vãn Đường từng chịu tổn thương trong chuyện tình cảm, nên mới đặt ra quy tắc này không?
Nhưng cô đã từng lén hỏi Tô Trừng, và đối phương khẳng định rằng chưa từng có chuyện đó. Sở Vãn Đường giống như đã đoạn tuyệt tình cảm, mà tính cách bẩm sinh của chị đã như vậy. Không cần biết người theo đuổi mình ưu tú đến đâu, chị đều từ chối.
Nghĩ đến đây, tâm trí Hoài Hạnh trở nên rối bời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!