Chương 158: Phúc lợi 2: Học bơi

Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường đều không biết bơi. Nhưng mùa hè ở Hải Thành nóng nực, ngày nào cũng trốn trong phòng điều hòa thì cũng hơi buồn chán.

Một đêm tháng Bảy, hai người vừa tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, chưa được một tiếng đồng hồ mà mồ hôi đã lại lấm tấm trên da.

Hoài Hạnh nằm đè lên người Sở Vãn Đường, cô khẽ l**m môi, cố gắng trấn tĩnh nhịp tim đang đập quá nhanh cùng dư âm còn sót lại trong cơ thể. Nhìn chằm chằm vào mắt Sở Vãn Đường, cô đưa tay vén mấy sợi tóc bên tai đối phương, bỗng nhiên nói: "Sở Sở, hay là mình đi học bơi đi?"

Sở Vãn Đường nhìn lại cô, không hỏi lý do, trong mắt ánh lên nụ cười, khẽ gật đầu: "Được."

Hai người vốn quyết định rất nhanh, tắm lại lần nữa rồi lập tức tìm một bể bơi tư nhân.

Đang lướt xem thì Hoài Hạnh nhận được tin nhắn của Lục Hàm Nguyệt. Cô nàng than phiền thời tiết ở Hải Thành nóng muốn chết, rồi hỏi bọn họ cuối tuần có muốn lên Vân Tê Nguyên tránh nóng không.

Hoài Hạnh nhắn lại: [Hàm Nguyệt, cậu biết bơi không?]

Lục Hàm Nguyệt lập tức trả lời: [Biết chứ, bơi ếch, bướm, tự do, ngửa đều biết cả.]

[Hay thế tụi mình đi bơi đi, mát lắm!]

Nhìn tin nhắn, Hoài Hạnh hắng giọng, quay sang Sở Vãn Đường đang chọn huấn luyện viên: "Không cần chọn HLV nữa đâu chị, có sẵn huấn luyện viên tới tận cửa rồi."

Thứ bảy, Hoài Hạnh, Sở Vãn Đường, Lục Hàm Nguyệt và Văn Thời Vi xuất hiện ở một hồ bơi tư nhân.

Làm xong thủ tục, bọn họ đi vào phòng thay đồ riêng.

Rõ ràng là bốn người, nhưng lại chia thành hai cặp, chẳng ai có ý định tách ra.

Hoài Hạnh lấy bộ đồ bơi mới mua từ trong túi, tóc cô búi gọn thành búi nhỏ. Nhưng nhìn bộ bikini vải vóc chẳng còn bao nhiêu, khi quay sang Sở Vãn Đường, tai cô vẫn đỏ bừng.

Sở Vãn Đường nhìn dáng vẻ ấy, khẽ nhướng mày.

Chẳng nói gì, cô đặt tay lên eo Hoài Hạnh, kéo áo thun rộng của em lên, tự tay cởi ra.

Trên eo và bụng Hoài Hạnh vẫn còn vết hôn Sở Vãn Đường để lại.

Không nhiều, cũng không đậm, nhưng vì da cô trắng nên trông lại cực kỳ rõ rệt.

Ngón tay Sở Vãn Đường lướt qua mấy dấu hôn ấy, giọng trầm thấp, ghé sát tai thì thầm: "Đến lúc c** ** l*t của em bé rồi."

"Để chị giúp em nhé."

"Chị gọi là giúp á..." Hoài Hạnh lẩm bẩm, nhưng không hề ngăn cản, chỉ để mặc cho Sở Vãn Đường vòng tay ôm eo, từ phía sau khéo léo tháo nút áo ngực.

Áo lót vừa nới ra, ánh mắt Sở Vãn Đường khẽ rũ xuống, từ từ cúi đầu.

Hoài Hạnh hoảng hốt ôm lấy đầu cô, vội nhỏ giọng nhắc nhở: "Sở Vãn Đường!"

Sở Vãn Đường ngẩng mắt, vô tội hỏi: "Sao thế?"

Nhìn gương mặt đỏ bừng của Hoài Hạnh, cô bật cười: "Em nghĩ gì vậy? Chị chỉ định gặm áo lót của em xuống thôi, em lại nghĩ đi đâu rồi?"

"..."

Hoài Hạnh tức đến đẩy cô ra, không thèm nói, biết rõ người yêu mình đang cố tình trêu chọc.

Đã thế còn làm bộ ngây thơ!

Cô giận dỗi chẳng thèm đáp, chỉ cúi đầu giúp Sở Vãn Đường c** đ*. Không khí yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng sột soạt của quần áo.

Khi trên người Sở Vãn Đường không còn gì, cô chỉ hơi nhấc mi mắt, chẳng để ý gì mà cúi đầu áp sát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!