Chương 154: Lục Hàm Nguyệt x Văn Thời Vi (3)

"Em thật sự hy vọng sau này chị sẽ cùng người khác đi biển Nam Thành check

-in sao, Tiểu Hàm?"

Câu hỏi ấy, cứ xoay vòng trong đầu Lục Hàm Nguyệt suốt hai ngày. Cô rất muốn nhắn cho Văn Thời Vi nói rằng mình không hề muốn, nhưng cô cũng hiểu, mình thật sự cần bình tĩnh lại, cần một chút thời gian để tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ này..... Mình không có hiểu sai gì chứ? 

Cô cứ lặp đi lặp lại giữa việc suy nghĩ và nghiền ngẫm, và mỗi lần có được đáp án chắc chắn, niềm vui lại dâng lên, nhấn chìm và nuốt trọn cô.

May là công việc bận rộn, tâm trạng của cô có thể tạm thời được xoa dịu. Những lúc rảnh rỗi trò chuyện với Văn Thời Vi, cô cũng cố gắng kiềm chế bản thân.

Hai người vẫn nói chuyện phiếm như thường ngày, trông không có gì khác biệt, chỉ là cô không còn cố tình chọc giận Văn Thời Vi nữa, và mỗi lần nhận được tin nhắn hồi đáp, cô lại cười toe toét bên này màn hình.

Nhưng những ngày không được gặp Văn Thời Vi thì thật sự là dày vò. Vậy nên cô tìm một khoảng thời gian rảnh, mua chút rượu về, rồi đến căn hộ của Hoài Hạnh. Cô muốn nhân cơ hội này tâm sự với Hoài Hạnh, nói cho bạn mình biết rằng... mình thích Văn Thời Vi. Chỉ là...

Cô không cẩn thận uống hơi nhiều. Trong cơn chếnh choáng, cô nghe thấy tiếng mở cửa, nói chuyện giọng đã lè nhè: "Ai đấy? Tiểu Hạnh? Là cậu à, Tiểu Hạnh?"

"Không phải, là chị, Văn Thời Vi đây."

"Chị không phải Văn Thời Vi."

"Sao chị lại không phải?"

Lục Hàm Nguyệt giơ tay đếm từng ngón: "Thứ nhất, trên người Văn Thời Vi có hương thơm đặc trưng..."

"Thứ hai, Văn Thời Vi không biết mật khẩu phòng em..."

"Thứ ba, Văn Thời Vi giờ này đang bận ăn tối với khách hàng..."

Về sau, cô cũng chẳng rõ mình đang nói với Hoài Hạnh cái gì nữa, ý thức vừa tỉnh táo vừa mơ hồ.

Chẳng bao lâu, một mùi hương quen thuộc xộc thẳng vào mũi, là hương thơm thuộc về Văn Thời Vi. Cô gắng mở mắt ra, nghe thấy giọng nói dịu dàng: "Đừng nghịch nữa, Tiểu Hàm."

Cô quả thật không động nữa. Giây tiếp theo, cô như rơi vào mây, cả người bị bế ngang lên. Cảm giác mất trọng lực khiến cô theo bản năng ôm lấy cổ người trước mặt. Dưới ánh đèn, cô nhìn thấy gương mặt nghiêng hơi sắc lạnh của Văn Thời Vi.

Một lúc sau, cô được bế về căn hộ của mình. Văn Thời Vi đặt cô xuống sofa, vừa quay người đã bị cô kéo lại, nắm lấy cổ tay: "... Văn Thời Vi."

Văn Thời Vi ngồi xổm xuống, khẽ vuốt gọn mấy sợi tóc bên tai cô, dịu dàng hỏi: "Gọi chị làm gì?"

"Em không muốn..." Lục Hàm Nguyệt dần dần siết chặt tay cô, nói nốt câu sau: "Em không muốn chị cùng người khác đi biển Nam Thành check

-in..."

"Vậy chị đi với ai bây giờ?" Văn Thời Vi tiếp tục dẫn dụ.

Đôi môi Lục Hàm Nguyệt khẽ mở ra, nhưng khi ý thức dần tỉnh táo hơn, cô hiểu rõ hai người họ vẫn chưa xác định mối quan hệ, nên cô không thể vội vàng trả lời. Vì vậy, cô chẳng nói thêm gì, khép môi lại, buông tay ra, nhưng hai vành tai đã đỏ ửng.

Văn Thời Vi chỉ mỉm cười, không ép cô phải trả lời mà đi pha nước mật ong giải rượu, dịu dàng dỗ cô uống.

Mấy ngày không gặp, trong không khí toàn là nỗi nhớ như bị nén chặt, không thể trốn tránh. Lục Hàm Nguyệt hé mắt nhìn người đang ngồi trên tấm thảm mềm, nghiêng lưng về phía cô để trả lời tin nhắn công việc, khẽ hỏi: "Không phải chị đang ăn tối với khách hàng sao?"

"Ăn xong rồi." Văn Thời Vi nghiêng đầu nhìn cô.

"Vậy sao không về nghỉ ngơi?"

"Vì muốn gặp Tiểu Hàm."

Nói xong, cô đặt điện thoại sang một bên. Lúc này, Lục Hàm Nguyệt dường như đoán được ý đồ của cô, chủ động nói: "Ôm em đi."

Hành động chính là câu trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!