Chương 15: (Vô Đề)

Hoài Hạnh về đến nhà, trong lòng thấp thỏm không yên vì cái gọi là "thù lao" sắp tới.

Cô vẫn sợ bản thân sẽ để lộ nhịp tim rối loạn của mình, bởi khi Sở Vãn Đường nói ra yêu cầu cụ thể, chị ấy trông quá mức thản nhiên....

"Em cũng biết rõ mà, chị và Văn Thời Vi có quen biết cũng là nhờ em. Nếu không có em, chị sẽ chẳng gặp em ấy, càng không thể cùng đi xem nhà."

"Hơn nữa... có lẽ là do lần trước nói ra những lời đó trong xe, chị mới nhận ra rằng ôm em có thể tiếp thêm sức mạnh cho chị. Tiểu Hạnh, em cũng có cảm giác như vậy sao?"

"Nhưng sắp tới chị lại phải đi công tác, những lúc muốn gặp em mà không thể thì biết làm sao đây? Nên là, có thể chụp chung một tấm hình ôm nhau không? Như vậy, vào những khoảnh khắc đó, chị sẽ không thấy khó chịu nữa."

Lý do Sở Vãn Đường đưa ra quá thuyết phục, đến mức Hoài Hạnh chẳng có lấy một ý nghĩ từ chối. Dù rằng... ngay từ đầu, cô vốn cũng không có ý định từ chối.

Tìm mọi lý do để được gần gũi với Sở Vãn Đường, chẳng phải đó là điều cô vẫn luôn làm hay sao? Bây giờ Sở Vãn Đường đã tự tay trao cơ hội cho cô, cô còn có thể buông ra sao?

Thế nhưng, khi thời khắc ấy thật sự đến, cô lại thấy bối rối.

Nên chọn bối cảnh nào? Nên tạo dáng ra sao? Đứng hay ngồi trên sofa? Nên cười thế nào? Nên nhìn về đâu?

Từng câu hỏi lần lượt hiện lên trong đầu, khiến suy nghĩ của cô trở nên rối loạn.

Sở Vãn Đường giơ tay, nhẹ nhàng véo má cô, kéo cô khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ. Chị cười hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"

"Chị." Hoài Hạnh chớp mắt, gương mặt trắng trẻo thoáng nét mơ hồ. "Chút nữa chúng ta chụp hình thế nào?"

Ngón tay Sở Vãn Đường trượt dọc theo gò má cô, rồi nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau. Chị trầm ngâm hai giây, sau đó đáp: "Chụp trước gương?"

"......" Hình ảnh trong buồng thử đồ lập tức hiện lên trong đầu Hoài Hạnh. Cô khựng lại, hơi lảng tránh ánh mắt chị, không đứng đối diện nữa, "Vâng ạ."

"Đi tắm trước đi, Tiểu Hạnh."

Sở Vãn Đường ngáp một cái, bước về phòng ngủ. "Làm cả ngày rồi, người toàn mùi công việc, cứ thư giãn chút rồi hẵng chụp."

Hoài Hạnh cũng không nán lại phòng khách lâu, cô trở về phòng mình, kéo ghế ngồi xuống. Cô cúi đầu, đặt tay lên ngực, đôi môi mím chặt, mắt cũng nhắm nghiền, trong đầu tua lại những ký ức gần đây.

Chết thật...

Cô và Sở Vãn Đường cứ ở dưới cùng một mái nhà thế này, sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ mất thôi!?

Hình ảnh trước bia mộ mẹ lại hiện lên trong tâm trí, khiến cô bỗng chốc có cảm giác như đang đứng giữa trời đông giá rét.

Vài phút sau, cô hít sâu một hơi, lên mạng tìm hướng dẫn chụp hình trước gương: [Cách chị em chụp ảnh trước gương]

Lại cảm thấy chưa đủ trực tiếp, cô chỉnh lại từ khóa rồi tìm lại: [Cách chị em ôm nhau chụp ảnh trước gương]

Kết quả, mấy tấm đầu tiên hiện ra đều là ảnh chụp của các cặp đôi đồng tính nữ. Những bức ảnh táo bạo, đẹp đẽ, khiến người ta không khỏi ngưỡng mộ.

Hoài Hạnh click vào xem hết, nhưng không dám tham khảo, đành tiếp tục kéo xuống, lật từng trang. Cuối cùng, cô chọn ra ba kiểu có vẻ phù hợp nhất với cô và Sở Vãn Đường:

1. Ôm đối diện, một người quay lưng về phía gương, người kia cầm điện thoại chụp.

2. Một người đứng nghiêng, vòng tay ôm người kia đang đứng đối diện gương.

3. Cả hai cùng đứng nghiêng, ôm nhau........

Nhìn ba lựa chọn mình vừa viết ra, tai Hoài Hạnh nóng bừng lên. Cô mới chỉ tưởng tượng thôi đã thấy bản thân thật khó xử rồi.

Thực ra cô biết vấn đề nằm ở đâu. Là do cô chột dạ.

Hoài Hạnh vò tóc, thở một hơi thật dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!