Địa điểm đỗ xe không hề hẻo lánh, thỉnh thoảng vẫn có ô tô và xe điện chạy ngang qua.
Một cơn gió đêm thổi qua, lá cây xào xạc nối tiếp nhau, nhưng tất cả những âm thanh ấy đều bị chặn lại bên ngoài chiếc xe oto màu bạc đỗ bên lề đường.
Hoài Hạnh gần như bị ép vào ghế, Sở Vãn Đường quàng tay trái quanh eo cô, tay phải đặt sau gáy cô, cằm tựa lên vai cô, còn hơi nghiêng đầu, hơi thở ấm áp len qua mái tóc chạm vào làn da cô, lưu lại một cảm giác bỏng rát.
Giữa hai người chỉ cách nhau một lớp vải mỏng, chẳng thể ngăn nổi hơi ấm của cơ thể.
Cô cảm nhận rõ ràng nhịp tim của Sở Vãn Đường, nhưng lòng ngực lại tê dại, đầu óc mơ hồ đến mức quên cả cách hít thở, không kịp phân định nhịp tim ấy có đồng điệu với mình hay không. Chỉ có thể dựa vào chút ý thức còn sót lại, vô thức đáp: "Vậy em ôm chị chặt hơn một chút được không?"
Nói xong thì cô cũng thực sự làm như vậy, vòng tay ôm lấy đối phương, còn nhẹ giọng nhấn mạnh: "Chị luôn là người quan trọng nhất với em, em cũng chỉ để ý đến chị."
Cô không quá quen việc ôm Sở Vãn Đường trong một không gian vắng lặng như thế này, chợt nhớ đến lời Đồ Triều Vũ đã nói trong tiệc cưới, bèn dò hỏi: "Chị, dạo này công việc làm chị thấy mệt mỏi hay sao? Còn chuyện của Hứa gia nữa..."
Nghĩ kỹ lại, mấy ngày nay cảm xúc của Sở Vãn Đường có phần bộc lộ rõ ràng hơn trước, có lẽ liên quan đến hai chuyện đó. Mà cô, với tư cách là người thân duy nhất của Sở Vãn Đường, đương nhiên có đủ tư cách để tiếp nhận những cảm xúc ấy.
Mọi chuyện đều hợp lý, chẳng có gì bất thường cả.
Sở Vãn Đường khẽ nhắm mắt, nghe cô hỏi vậy thì cũng hiểu ra, im lặng suy nghĩ hai giây rồi đáp: "Ừ."
Sau đó, cô siết chặt vòng tay hơn một chút, hỏi ngược lại: "Nhưng nếu không có những chuyện này, có phải chị không có tư cách được em ôm chặt hơn không?"
"Sao lại không chứ, dù có hay không thì em cũng sẽ ôm chị thật chặt."
Qua hơi thở Hoài Hạnh thoang thoảng nghe thấy mùi rượu thật nhạt, cô thầm mỉm cười, tâm trạng như một quả bóng dần bay lên trời, nhẹ bẫng: "Em chỉ là cảm thấy..."
"Hử?"
"Em hình như thật sự đã trưởng thành rồi, có thể để chị dựa vào."
Sở Vãn Đường hơi nhướng mày, khóe môi khẽ cong lên nhưng không nói gì.
Hoài Hạnh đã có được câu trả lời chính xác, cũng không nghĩ ngợi thêm nữa.
Những gì cô nhận được tối nay đã vượt ngoài mong đợi.
Cô cố tình không ăn tối, muốn dùng hành động này để khiến Sở Vãn Đường chú ý đến sự bất thường của mình. Nói cách khác, cô tin rằng trạng thái của mình lúc trưa đã đủ để Sở Vãn Đường nhận ra.
Nhưng cô không thể cứ tiếp tục "làm loạn" mãi, cần tìm một cơ hội để mở ra lý do thực sự ẩn sau.
Tất nhiên, cô sẽ không nói thật, nhưng có thể bịa ra một lời giải thích hợp lý.
Theo kế hoạch, cô có thể đổ trạng thái thất thường của mình cho mùa xuân, bởi vì mùa xuân là thời điểm dễ mắc chứng trầm cảm, việc cô có tâm trạng thất thường cũng là điều bình thường. Nếu lý do này không qua được, cô có thể nói rằng vì bạn bè kết hôn, cảm thấy thời gian trôi nhanh, hoài niệm quá khứ nên có chút buồn. Nếu ngay cả cái cớ này cũng không hiệu quả trước Sở Vãn Đường, cô sẽ điều chỉnh lời nói, đan xen giữa thật và giả, giống như cách cô từng lấy danh nghĩa em gái để thổ lộ nỗi nhớ nhung của mình.
Nhưng cô không ngờ rằng, Sở Vãn Đường lại có thể thẳng thắn và chính xác đoán trúng suy nghĩ của cô, còn nói ra cả lý do cho hành động đó. Dù tất cả vẫn dựa trên danh nghĩa chị em, nhưng vậy là đủ rồi.
Thì ra, một người nhìn có vẻ mạnh mẽ như Sở Vãn Đường cũng sẽ thấy khó chịu khi không nhận được câu trả lời kịp thời từ cô.
Thì ra, mối liên kết tình cảm giữa cô và Sở Vãn Đường sâu sắc hơn cô nghĩ nhiều.
Thì ra, cảm giác được Sở Vãn Đường chủ động dựa vào lại thế này.
Trái tim cô như được lấp đầy.
Nghĩ đến đây, cô không kìm được mà lại lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng: "Chị, sau này nếu có chuyện gì buồn, chị cứ nói với em nhé. Em muốn san sẻ một phần áp lực với chị."
Cô nhẹ nhàng vỗ lên lưng Sở Vãn Đường, hàng mi rũ xuống, giọng nói mềm mại: "Chị từng nói rồi mà, chúng ta là hai người thân thiết nhất trên thế giới này."
Thân thiết nhất sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!