Chương 11: (Vô Đề)

Vì khuôn mặt Sở Vãn Đường bị người nhà họ Hứa tát, nên dù đêm nay không có sấm, Hoài Hạnh vẫn ở bên cạnh trông chừng chị ngủ.

Nhưng đêm này ngủ thế nào cũng không yên giấc, cô mơ một giấc mộng dài dằng dặc. Trong mơ, Sở Vãn Đường cứ mãi bước đi trong làn sương dày, cô muốn đuổi theo để nhìn rõ hơn, nhưng dù thế nào cũng không bắt kịp. Đến cuối cùng, Sở Vãn Đường cứ thế biến mất trong màn sương mờ ảo ấy.

Tỉnh dậy, Hoài Hạnh không tránh khỏi cảm giác mất mát.

Giấc mơ này chẳng phải đang phản chiếu lòng cô hay sao? Cô không biết rõ Sở Vãn Đường có bao nhiêu bí mật, nhưng cô hiểu rằng, nếu quá khứ ấy có thể khiến Sở Vãn Đường đau lòng, thì cô sẽ không hỏi nhiều. Chỉ là... các cô là người một nhà, là chị em, cô càng hy vọng Sở Vãn Đường có thể thử tin tưởng cô, dựa dẫm vào cô.

Cô không rõ bao giờ Sở Vãn Đường mới hoàn toàn buông bỏ sự đề phòng với cô, nhưng có lẽ sẽ có một ngày như thế.

Sáu năm nữa, hoặc thậm chí nhiều lần của sáu năm nữa, cô đều có thể chờ được.

Tám giờ, Hoài Hạnh bước ra khỏi phòng ngủ chính.

Sở Vãn Đường mặc đồ tập bó sát, vừa hoàn thành một bài tập cardio khi bụng rỗng, chuẩn bị vào phòng tắm để tắm qua.

Thấy cô đã ngủ dậy, Sở Vãn Đường hơi ngẩng cằm, dặn dò: "Em đi rửa mặt trước đi, lát nữa ăn sáng."

Hoài Hạnh bước tới trước mặt chị, ánh mắt chăm chú dừng trên vết thương trên mặt chị. Cô muốn đưa tay chạm vào, nhưng cuối cùng vẫn không giơ tay lên, chỉ hỏi: "Chị, còn đau lắm không?"

"Không sao." Trên sống mũi Sở Vãn Đường lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, đôi mắt nâu ánh lên ý cười rõ rệt, "Thật ra, nếu không nhìn kỹ thì cũng chẳng thấy gì mấy, đúng không? Lúc nãy dì Trần đến, chị còn hỏi dì xem trên mặt chị có gì không, dì nói là chỉ có vẻ đẹp của chị thôi."

Bầu không khí nhẹ nhàng hơn đôi chút. Hoài Hạnh biết Sở Vãn Đường không muốn cô bận tâm quá nhiều về chuyện này, bèn khẽ mỉm cười, phối hợp đáp: "Dì Trần trả lời rất hay."

Sở Vãn Đường cũng không nói sai, dấu vết bàn tay trên mặt chị quả thực đã gần như biến mất.

Nhưng khi ra ngoài, chị vẫn chọn đeo một chiếc khẩu trang, chỉ để lộ vầng trán láng mịn đầy đặn và đôi mắt đẹp như tranh vẽ.

Hoài Hạnh ngồi ở ghế phụ, nhìn dòng xe cộ phía trước đang chậm rãi di chuyển, lúc này mới chợt nhận ra chuyện tối qua—Sở Vãn Đường đã hôn lên má cô.

Việc hôn má giữa các cô gái thực ra rất thường thấy. Khi còn đi học, cô vẫn hay thấy mấy bạn nữ trong lớp thân thiết với nhau, hễ gặp là lại hôn chụt một cái. Nhưng bản thân cô thì không tiếp nhận nổi, nên chưa bao giờ trải qua chuyện này.

Thế mà tối qua, cô lại bị Sở Vãn Đường hôn lên má. Bên trái, ngay chính giữa.

Lúc đó, mọi thứ trước mắt cô đều trở nên mơ hồ, nhưng cảm giác trên mặt thì lại vô cùng rõ ràng—hơi thở ấm áp của Sở Vãn Đường, bờ môi mềm mại, cảm giác in trên da...

Chỉ cần nhớ lại thôi cũng cảm thấy như một giấc mơ.

"Thứ Bảy là đám cưới của Trác Hân à?" Sở Vãn Đường vừa đánh lái vừa hỏi sau khi nghe điện thoại xong.

Hoài Hạnh hoàn hồn, quay sang nhìn chị, có chút cứng nhắc trả lời: "Vâng, ngày kia."

"Gửi địa chỉ đám cưới cho chị, đến lúc đó chị qua đón em, tiện thể tặng Trác Hân một món quà cưới."

"Chị, nếu bận thì không cần đi đâu, quà em có thể đưa giúp chị."

"Quan hệ giữa em và em ấy cũng không tệ, chị tự tay tặng thì trang trọng hơn." Sở Vãn Đường nở một nụ cười ẩn sau lớp khẩu trang, "Hơn nữa, cũng đã lâu rồi chưa gặp mọi người."

Hoài Hạnh khẽ thở dài.

Vẫn không thể tránh được.

Trước khi đến công ty, Hoài Hạnh xuống xe ở ven đường, nhìn theo bóng xe của Sở Vãn Đường rời đi. Nếu đi xa thêm một đoạn nữa, rất dễ bị người trong công ty bắt gặp.

Hôm nay trời nắng dịu nhẹ, Hoài Hạnh giẫm lên cái bóng của mình mà bước về phía trước.

Má trái vẫn còn hơi nóng.....

***

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!