Mấy tuần đầu năm trời mưa liên tục, cuối cùng hôm nay cũng hửng nắng. Bầu trời trong veo, xanh thẳm như vừa được gột rửa.
Mặt trời dường như cũng lười biếng, rải ánh sáng lười nhác lên từng góc nhỏ của thành phố. Nó len vào những vũng nước trên mặt đất, ghé sát ngắm nhìn những chồi non xanh mướt bên đường, thậm chí còn để những chú chim xoải cánh mang theo nó bay lượn trên không.
Một con chim suýt chút nữa đã đâm vào tấm kính của một tòa cao ốc tài chính ở Kinh thành.
*Kinh thành: là Bắc Kinh. Như các truyện khác của tác giả, không để thẳng tên thành phố mà chỉ dùng biệt danh. VD Kinh thành = Bắc Kinh, Hải thành = Thượng Hải..
May thay, nó kịp thu cánh, vỗ mạnh rồi bay đi hướng khác.
Hoài Hạnh ngồi ở vị trí gần cửa sổ, vừa mới hoàn thành xong một bản báo cáo dữ liệu.
Cô nhìn theo cánh chim xa dần, thở phào nhẹ nhõm. Công ty đã xử lý đặc biệt lớp kính, nếu không, ngay trước mắt cô đã xảy ra một vụ án mạng liên quan đến chim rồi.
Cô chậm rãi ngáp một cái, hơi nước trong mắt vừa kịp đọng lại nơi khóe mi.
Bên cạnh, Nhậm Giảo – cũng là thực tập sinh như cô – buông tiếng than thở đủ để nghe rõ trong phạm vi một mét: "Phiền chết mất với cái ngày Valentine này!"
Hoài Hạnh hơi nhướng đôi mày cong như trăng non, nhìn tờ lịch đặt trên bàn.
Hôm nay là ngày 14 tháng 2 năm 2020, bên dưới con số ấy là ba chữ "Lễ Tình Nhân" được in rõ nét, toàn bộ ngày còn được khoanh lại bằng một hình trái tim màu hồng—rất bắt mắt.
Trái với tâm trạng của đồng nghiệp, cô chỉ hơi nghiêng đầu, mấp máy môi hỏi: "Sao thế?"
Nhậm Giảo đang cầm điện thoại, bực bội nói: "Một con cẩu độc thân như mình đã làm gì sai chứ? Mấy nhà hàng mình thích ăn đều kín chỗ hết rồi! Hôm nay chẳng phải chỉ là một ngày thứ Sáu bình thường thôi sao?!"
"Nhưng mà..."
Hoài Hạnh khẽ mỉm cười, giọng nói trong trẻo nhắc nhở: "Tối nay nhóm mình có buổi liên hoan mà, Giảo Giảo. Chị nhóm trưởng đã đặt chỗ từ trước rồi."
Hai năm gần đây, thương mại điện tử phát triển mạnh, gây ra tác động đáng kể đến các cửa hàng truyền thống.
Lam Linh là một thương hiệu thời trang nữ cao cấp trong nước. Ngay từ đầu, họ đã nhanh chóng điều chỉnh chiến lược, đẩy mạnh kênh trực tuyến và chuyển sang mô hình kết hợp cả hai nền tảng online
- offline, nhờ vậy mà tránh được tổn thất nghiêm trọng.
Hai tuần trước, công ty vừa mở đợt tuyển dụng đầu năm.
Bộ phận Marketing số 2, nơi Hoài Hạnh làm việc, đã nhận thêm hai thực tập sinh là cô và Nhậm Giảo. Chỉ cần nửa tháng nữa, cả hai sẽ chính thức được nhận.
Nhậm Giảo nghe vậy càng thêm uể oải, thở dài: "Đêm thứ Sáu vốn dĩ phải tính vào cuối tuần, vậy mà lại bị buổi liên hoan chiếm mất. Cậu không thấy những bữa tụ tập sau giờ làm như thế này rất ảnh hưởng đến thời gian riêng tư sao?"
Hoài Hạnh vừa nghe đồng nghiệp nhỏ giọng than phiền, vừa nhìn xuống tờ lịch.
Hàng mi khẽ rung, cô mím môi rồi cầm bút lên, chậm rãi gạch một dấu "X" lên ngày hôm nay
- giống như những ngày trước đó trong nửa tháng qua.
Lúc này, cô mới nhẹ nhàng đáp lại câu hỏi của Nhậm Giảo: "Tạm thời thì không thấy."
Đôi mắt cụp xuống, giọng điệu vô thức mang theo chút cô đơn: "Vì nếu về nhà, mình cũng chỉ ở một mình thôi."
Nhậm Giảo chống cằm, tò mò hỏi: "Còn chị cậu đâu? Chị ấy vẫn chưa về à?"
Bàn làm việc của hai người gần nhau, lại cùng vào công ty một ngày.
Họ cũng biết vài điều cơ bản về nhau
- tuổi tác, trường đại học, có phải con một hay không...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!