Kỳ nghỉ của Phương Du kết thúc vào ngày năm, cô mua vé về cho mình là lúc 4 giờ chiều, đó là giờ cao điểm. Tính cả thời gian ùn tắc giao thông và thời gian kiểm tra an ninh, cô phải rời nhà tầm khoảng 10 giờ sáng, chỉ có như vậy mới lên máy bay một cách suôn sẻ, không sợ bị trễ giờ.
Bởi vì cô phải quay lại làm việc ở thủ đô xa xôi, bầu không khí trong nhà họ Phương có phần nặng nề. Tuy nhiên, đây cũng là tình huống mà họ phải đối mặt trong vài năm qua, dù thế nào vẫn phải miễn cưỡng rời đi. Mẹ và bà ngoại cố gắng nở một nụ cười.
Khuôn mặt Phương Đức Minh vẫn còn băng bó, chưa nói năng được, nhưng ông đã vỗ nhẹ vào vai cháu gái để xoa dịu nỗi buồn của việc chia xa.
Những ngày ở nông thôn thật yên bình, không khí trong lành có thể xoa dịu nhiều cảm xúc và suy nghĩ tiêu cực.
Phương Du đã dậy từ sáng sớm để thu dọn hành lý.
Khi cô về chỉ mang theo một cái vali. Bây giờ mẹ và bà ngoại đã gói cho cô một số đồ khô có thể dùng được lâu, chẳng hạn như nấm khô và trái cây sấy. Tất cả đều được làm tại nhà và được đóng gói trong một chiếc túi sạch sẽ. Nhìn từ bên ngoài không ai biết có gì bên trong.
Không quá nhiều, sợ Phương Du gặp phiền phức.
Bởi vì Phương Đức Minh bị thương nên việc Phương Cần trở về Liễu Thành bị trì hoãn. Lúc này nhìn con gái mình ngày càng rạng rỡ, trong lòng tràn đầy niềm vui, bà nói: "Sau khi trở về thủ đô, con nhớ phải ăn uống đầy đủ nghe chưa, còn nữa..." Bà ngập ngừng,
"Nếu có thời gian, yêu đương một chút cũng không sao. Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân nha Tiểu Du."
Phương Du mỉm cười và nói: "Lúc con học cấp ba mẹ đâu có nói như vậy đâu, mẹ yêu."
"17 và 27 giống nhau à?
"Phương Cần nhìn cô một cái. Phương Du nghiêng đầu, cô cố tình. Hai người chưa kịp trò chuyện thêm thì Phương Cần đã nhận được cuộc gọi từ Phương Chính, nói rằng xe của chú ấy có vấn đề, phải mang đi sửa. Vẫn còn thời gian, chú ấy nói họ liên hệ xe khách xem có còn chỗ không Nhưng có thể làm gì bây giờ? Vào những ngày lễ như thế này cần phải đặt chỗ trước với xe khách, rất nhanh đã hết chỗ. Phương Chính ở đầu bên kia điện thoại cũng bất đắc dĩ nói:"Mấy ngày trước, tôi đã phát hiện xe có vấn đề, chưa kịp sửa chữa, dự định sau kỳ nghỉ về lại Liễu Thành sẽ đi sửa.
Chị Cần, thực xin lỗi..."
Phương Cần: "......
"Cuối cùng, không nói được gì nữa. Phương Du nhìn sắc mặt tối sầm của mẹ mình, ấn vào cánh tay bà nói:"Không sao đâu mẹ, lát nữa con vào thị trấn bắt taxi về quận, sau đó bắt xe buýt đi thẳng đến ga hành khách của sân bay Liễu Thành.
"Chỉ là chuyến đi hơi rắc rối thôi. Phương Cần mở miệng, nói"Được
", rồi bắt đầu kiểm tra xem còn thứ gì để con gái mang theo không. Bà vừa vào phòng, Phương Du nhìn thấy một chiếc xe màu đen quen thuộc xuất hiện ở phía trước, sau đó càng ngày càng gần, cho đến khi dừng lại trước sân nhà Phương Du. Đàm Vân Thư xuống xe, nhìn thấy Phương Du, nàng nghiêm túc giải thích:"Hôm nay tôi về Liễu Thành, hiện tại tôi đến gặp ông ngoại Phương.
"Lý do này hoàn toàn chính đáng, Phương Du gật đầu, cũng không ngăn cản. Phương Cần bước ra khỏi phòng và nhìn thấy Đàm Vân Thư đang quan tâm thăm hỏi Phương Đức Minh, họ đang tận hưởng bóng mát dưới tán cây trong sân. Bà ngoại Kim Tú thỉnh thoảng cũng trò chuyện đôi câu. Phương Cần ngạc nhiên rồi nhìn con gái."Dì Phương.
"Đàm Vân Thư lại mỉm cười chào Phương Cần. Phương Cần cũng cười:"Đàm tiểu thư, vất vả cho cô rồi."
"Không đâu."
Đàm Vân Thư không đi tay không đến, nàng còn mua vài thực phẩm bổ sung cho ông cụ. Ông cụ từ chối nhưng nàng dùng hai chữ "định mệnh
"để làm cớ, thái độ kiên quyết, nhà họ Phương không còn lựa chọn nào khác. Một lúc sau, Đàm Vân Thư thản nhiên hỏi:"Hôm nay Phương tiểu thư quay lại thủ đô à?"
Nàng nhìn thấy vali và túi xách của Phương Du.
"Ừm."
Hai người nhìn nhau, Đàm Vân Thư chớp mắt, nàng lại hỏi: "Cậu bay từ Liễu Thành à? Thật trùng hợp, tôi cũng đến sân bay Liễu Thành, Phương tiểu thư có thể đi cùng tôi, chúng ta cũng có thể quan tâm lẫn nhau."
"Được." Phương Du liền đồng ý.
Trái tim của Đàm Vân Thư dường như phồng lên, cảm giác như được bay lên không trung, như được ngâm mình trong làn nước đầy bong bóng, một âm thanh tanh tách vang lên trong đầu nàng.
Nàng tưởng mọi việc sẽ không suôn sẻ, nhưng Phương Du lại đơn giản đồng ý.
Tin nhắn gửi tối qua đã có tác dụng sao? Đàm Vân Thư không khỏi đoán mò. Trên khuôn mặt vẫn không có biểu cảm, nàng giả vờ như đáp án này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Phương Cần là người có vẻ mặt bất ngờ nhất, bà tưởng con gái mình sẽ từ chối vì tình bạn trước đây của con gái bà với Đàm Vân Thư đã kết thúc một cách tồi tệ. Tuy nhiên, Phương Du giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều, tư duy độc lập, dù có bất ngờ đến đâu bà sẽ không nói thêm gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!