Đồ ăn trước mắt dù có ngon đến đâu, bữa tối Đàm Vân Thư cũng sẽ không ăn quá nhiều, nhất là sau câu nói của Phương Du, nàng cũng không có ý định cầm đũa lên nữa.
Ngược lại, chú Viễn ăn rất nhiệt tình, chén cơm lớn sắp được vét sạch, không hề khách sáo.
Phương Du cũng không bị ảnh hưởng gì, cô nhai chậm rãi và ăn rất nhiều. Đây là những nguyên liệu cô mua về từ thị trấn về, ăn nhiều là chuyện đương nhiên.
Chỉ có Đàm Vân Thư mím môi trong bầu không khí ồn ào ở bàn bên cạnh, nàng không muốn tỏ vẻ khó chịu, đành giả vờ bận rộn, đứng dậy đi ra góc sân xem điện thoại. Nàng đã thêm rất nhiều người trong tài khoản WeChat của mình, vòng bạn bè hoạt động rất tích cực và sôi nổi.
Nhưng nàng muốn tận dụng thời gian này để tìm hiểu vòng bạn bè của Phương Du nhiều hơn, lưu lại một số bức ảnh quan trọng.
Khi Phương Du phản ứng lại và cài đặt quyền riêng tư, nàng sẽ không thể nhìn thấy nữa.
Ở nông thôn thỉnh thoảng có tiếng chó sủa, hơn nữa những chú chó ở gia đình xa hơn cũng hùa theo, giống như hát tướng thanh*.
* một loại hình nghệ thuật hát hoặc nói, trong đó dùng những câu nói vui, đối đáp hài hước, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Một lúc sau, Đàm Vân Thư thấy chú Viễn đã ăn gần xong, liền chào tạm biệt nhà họ Phương.
Nàng không thể ở lại lâu hơn, chỉ cần ăn một bữa cơm với Phương Du là đủ rồi.
Nàng đã thỏa mãn và sẽ thưởng thức điều này suốt đêm.
Phương Cần nhanh chóng đặt chén đũa xuống, lau miệng và nói với Đàm Vân Thư với vẻ quan tâm: "Hãy chú ý an toàn trên đường về."
"Chắc chắn rồi, dì Phương."
Mái tóc của Đàm Vân Thư bị gió nông thôn thổi bay, dưới ánh đèn rực rỡ nụ cười của nàng thật đẹp.
"Ông ngoại Phương đâu rồi? Đã ngủ rồi sao? Vậy cháu không thể làm phiền ông ấy, hi vọng ông ấy sẽ sớm bình phục."Chắc chắn rồi."
Ánh mắt của Đàm Vân Thư dừng lại trên người Phương Du thêm hai giây nữa, sau đó nàng nói "Hẹn gặp lại" và ngồi vào ghế sau do chú Viễn mở cửa. Không lâu sau, chiếc xe lùi lại rồi đánh vòng ra trước cửa, bóng xe dần dần chìm trong màn đêm, càng lúc càng xa cho đến khi không thể nhìn thấy được.
Những người hàng xóm cũng đang chuẩn bị ra về, thân phận của mọi người so với Đàm Vân Thư vẫn thích hợp hơn, họ thoải mái vào nhà thăm hỏi, chúc ông cụ nghỉ ngơi thật tốt, sau đó họ giúp dọn dẹp chén bát, xong xuôi họ mới rời khỏi.
Ngôi nhà của bỗng nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều, dường như tiếng gió cũng có thể nghe thấy.
Phương Du ngồi xuống ghế, ấn đường nhíu lại. Trong nháy mắt, cô nhìn thấy vẻ mặt buồn bã trên gương mặt của mẹ và bà ngoại, cô cố gắng nở một nụ cười, đi tới an ủi mẹ và bà ngoại: "Vết thương của ông ngoại chỉ cần làm theo lời khuyên của bác sĩ là được, sẽ không để lại di chứng về sau..."
Sau khi mẹ và bà có đủ sức nở nụ cười với cô, cô lấy lý do đi tắm để về phòng ngủ.
Căn nhà của họ chỉ có một tầng, nhưng ưu điểm là có nhiều phòng, có thể cho khách ở lại qua đêm.
Nhưng có một khu vực trên tầng hai không được lát gạch, là nơi để các thành viên trong nhà hóng mát, có thể leo lên bằng thang, đôi khi khu vực đó được dùng để phơi thóc.
Phương Du cảm thấy phiền muộn.
Sau khi tắm xong bôi nước hoa lộ lên người rồi leo lên tầng hai. Trên tầng hai có một chiếc ghế tre do ông ngoại cô làm, ngồi lên đó rất mát mẻ. Cô kéo chiếc ghế tre ra khỏi góc, ngồi nhìn lên bầu trời, thả trôi tâm trí.
Khi còn bé, cô vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi sao trên bầu trời, có lẽ do sai thời điểm, đêm nay không có một ngôi sao nào cả, chỉ có một màu đen vô tận.
Lũ muỗi không dám cắn cô, cô ngẩng cổ một lúc nên cảm thấy khó chịu. Sau đó hơi cúi đầu bấm vào điện thoại di động.
Phù Sương đang hú hét trong nhóm trò chuyện về việc bị thúc giục kết hôn sau khi về quê. Còn Đường Bán Tuyết cũng chia sẻ rằng cô ấy quá bận đến mức không thể ngủ ngon vào ngày Quốc tế Lao động. Mọi người đều có những rắc rối riêng, nhưng may mắn thay vẫn có những người bạn sẵn sàng lắng nghe.
Nhưng sau khi cả hai trò chuyện gần như cả ngày, họ nhận ra rằng Phương Du vẫn chưa xuất hiện, hầu hết biểu tượng vòng tròn của Phương Du đều không online.
Phương Du không nói cho ai biết chuyện gì đã xảy ra ở nhà, bây giờ cô cũng không còn sức để trò chuyện nữa, cô chỉ nói rằng mình đang bận, sau đó tắt giao diện.
Cô nhìn vào ảnh đại diện WeChat của Đàm Vân Thư.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!