Chương 41: (Vô Đề)

Vị trí địa lý của thị trấn Lan Định không thuận lợi, trước đây việc phát triển kinh tế khó khăn hơn các trấn khác ở Liễu Thành. Tuy nhiên, cách đây khoảng mười năm, ban lãnh đạo mới đến đã phát hiện ra tiềm năng phát triển của thị trấn Lan Định, khiến cho nơi đây đã có những bước ngoặt lớn.

Thị trấn được bao quanh bởi núi sông, có phong cảnh hấp dẫn. Ngoài ra, giống như được phủ một tấm chăn điều hòa nhiệt độ khiến khí hậu nơi đây mát mẻ ổn định. Chẳng phải rất thích hợp để trở thành nơi nghỉ dưỡng vào mùa hè hay sao?

Không phải thích hợp mà là rất thích hợp.

Vì vậy những chính sách ưu đãi đã được đưa ra để cải thiện khu vực này.

Tuy nhiên, hiệu quả mang lại không quá nhanh, phải đến vài năm trước, thị trấn Lan Định mới nổi tiếng hơn, thu hút nhiều người trong tỉnh lái xe tới đây vào mùa hè. Ngành du lịch ở khu vực này dần được phát triển.

Mấy năm nay, khi Phương Du nghỉ lễ đều về thẳng thị trấn, nhưng mỗi lần trở về, cô không thể không nhận thấy thị trấn nhỏ quê hương đang phát triển rất nhanh. Chỉ có thể dùng những từ như "sáng bừng lên

"để mô tả. Chẳng hạn như"Trường trung học Lan Định" mà cô từng học, hai toà nhà mới được dựng lên, có vẻ như đã có thêm thư viện. Lúc cô còn đi học không biết thư viện đang ở nơi đâu? Ngoài ra, con kênh bốc mùi phía bên ngoài trường cũng đã được xử lý, hiện tại trông rất sạch sẽ.

Nhưng nhà cô không ở trong thị trấn, mà ở một ngôi làng gần khu nghỉ dưỡng.

Quận đã quy hoạch khu nghỉ dưỡng và mở thêm những địa điểm mới. Chỉ một số hộ gia đình nằm trong khu vực quy hoạch mới được cấp đất để di dời.

Rõ ràng, vận may như vậy đã không đến với họ.

*Chương này liên quan đến đơn vị hành chính của Trung Quốc, mình không rành lắm, nên có thể có sai sót, chỉ biết Liễu Thành ở cấp huyện thuộc thành phố Liễu Châu, tỉnh Quảng Tây, không có thông tin về thị trấn Lan Định (có thể do tác giả nghĩ ra).

Cuộc sống bây giờ ngày càng tốt hơn, gia đình họ cũng không ngờ tới điều này.

Trong hai ngày qua, sau khi Phương Du trở về, cô đã đi lại giữa thị trấn và làng. Ông bà nội hiện đang ở bệnh viện trong thị trấn, còn ông bà ngoại thì ở trong làng.

Vị trí nhà cô khá thuận lợi, không cách xa khu nghỉ dưỡng và thị trấn, chỉ cần bắt một chuyến xe minibus*, có thể đến nơi trong vòng hai mươi phút.

*Giống kiểu xe 16 chỗ

Không cần lo lắng về công việc, Phương Du vui vẻ an tâm nghỉ lễ.

Chợ trong thị trấn chỉ nhóm họp vào ngày lẻ, những thời điểm khác, hầu hết các gian hàng đều đóng cửa, ngay cả khu nông sản cũng không có ai dựng quầy hàng.

Vì vậy, vào sáng ngày 3 tháng 5, Phương Du đội chiếc mũ rơm do ông ngoại đan, bắt xe minibus ở cổng làng để đi đến thị trấn.

Nhiệt độ trong quận có chút giống với Tây Thành nơi cô từng đi công tác cách đây không lâu, nhưng có phần mát mẻ hơn Tây Thành. Mục đích chính đi đến thị trấn lần này của Phương Du là mua một ít trái cây tươi, sau đó đến bệnh viện thăm ông bà nội.

Phương Cần nói buổi tối sẽ nấu một bữa thịnh soạn để đãi khách.

Lợi dụng lần trở về này, gia đình đã sửa sang lại nhà cửa, nhờ vài người hàng xóm trong làng đến giúp đỡ. Không chỉ trả tiền công mà còn muốn mời họ dùng bữa, bởi vì phần lớn thời gian Phương Cần và Phương Du đều không có mặt ở đây, nếu có chuyện gì xảy ra trong nhà, hàng xóm luôn dang tay giúp đỡ.

Khi cô bước ra khỏi bệnh viện sau khi nói chuyện với ông bà nội, cô phát hiện ở ngoài bệnh viện rất náo nhiệt.

Bệnh viện trong thị trấn đã cũ, trong sân chỉ có xe cứu thương, ngoài cửa là những con phố nhỏ của thị trấn. Hiện tại ở đây có một vài người không biết đang làm gì, đứng xem xung quanh. Nơi này vốn không có nhiều phương tiện qua lại, nhưng bây giờ lại bị tắc nghẽn.

Vì là ở nông thôn nên tiếng còi xe cũng không bị kiểm soát chặt chẽ như ở nội thành. Các tài xế bất mãn bấm còi liên tục, ồn còn hơn tiếng ve sầu, yêu cầu mọi người đừng đứng chặn đường nữa.

May mắn thay, một số người tốt bụng đã dọn đường và con đường đã được khôi phục lại như ban đầu.

Phương Du còn chưa tới gần, đã nghe thấy một giọng nam bất lực thở dài:

"Chú Sách, chú nói là do làm việc trong khách sạn của chúng tôi nên sức khỏe không tốt. Chúng tôi đã nói sẽ đưa chú đến bệnh viện trong thành phố để khám. Nếu chú không muốn thì có thể đến bệnh viện ở thị trấn cũng được. Chú vẫn không chịu... Vậy chú muốn làm gì?"

"Tôi cần một lời cam kết!" Nằm trên mặt đất, một ông già có bộ râu chưa cạo, mái tóc có vài sợi tóc trắng đang tức giận đưa ra yêu sách của mình, sau đó lại hét lên lần nữa "Ai da

". Người đàn ông mặc vest tiếp tục hỏi:"Cam kết về tiền bạc à?"

"Là khoản bồi thường!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!