Chương 4: (Vô Đề)

Đàm Vân Thư đi cùng Thẩm Ánh Chi đến trung tâm mua sắm mới mở này của Thẩm gia.

Do có nhiều ngọn núi gần đó, vị trí địa lý còn hạn chế, nên sự phát triển ở phía Tây Liễu Thành luôn thua kém các khu vực khác. Để hỗ trợ nền kinh tế nơi đây, chính quyền đã đưa ra những chính sách tốt để thu hút một lượng lớn công ty đến mua đất để phát triển.

Không chỉ có Đàm gia mua đất và xây khách sạn ở khu vực này, Thẩm gia cũng mở trung tâm thương mại từ trung cấp đến cao cấp tại đây.

Trung tâm thương mại có tổng diện tích xây dựng gần 300.000 mét vuông, được chia thành các khu vực mua sắm và tòa nhà văn phòng hạng A, bao gồm các cửa hàng bách hóa cao cấp, siêu thị lớn, cửa hàng của các nhãn hiệu hàng đầu, phòng tập thể hình, nhà hàng, v.v.

Thẩm Ánh Chi học trường đại học ở Bắc Kinh, sống ở thủ đô trong vài tháng qua. Cô tranh thủ ngày sinh nhật thứ tám mươi của bà để trở về Liễu Thành, trong thời gian còn lại, cô lười ở Thẩm gia, nên thường đi chơi với bạn bè trong những ngày này.

Hôm nay cô chỉ muốn kéo Đàm Vân Thư đến trung tâm mua sắm mới mở của gia đình để xem qua. Ngoài việc ăn uống, làm móng tay, không còn gì khác để tiêu xài.

Bởi vì Thẩm Ánh Chi học chuyên ngành thiết kế kiến ​​trúc lại được gia đình yêu mến, nên một số ý tưởng thiết kế của trung tâm thương mại này cô đều có phần. Cô đến xem tác phẩm mà mình đã tham gia thiết kế.

Nhưng vừa rồi, bước chân của Đàm Vân Thư đột nhiên khựng lại, hai người dừng lại ở tầng hai.

"Ai có thể không nghe lời cậu?" Thẩm Ánh Chi nghe vậy cười lớn, tựa hồ không tin. "Tôi nhớ trước đây nếu có ai trong lớp không nghe lời cậu, cậu sẽ kiện từ giáo viên đến ban giám hiệu nhà trường.

"Máy điều hòa trong trung tâm mua sắm đã được bật hết cỡ. Đàm Vân Thư kéo khăn choàng lên và bình tĩnh nhìn sang bên kia. Môi nàng mấp máy, đáp lại lời nói của Thẩm Ánh Chi:"Này, Thẩm Ánh Chi, trước đây tôi đã yêu cầu cậu chia tay với người đàn ông đó, đã chia tay chưa?"

"Cậu không những không phân biệt được, còn nói hắn không biết cậu giàu, hắn không đến vì tiền của cậu." Nàng nói chậm rãi và chân thực, cuối cùng giọng điệu trầm thấp, "Về sau cậu có bị hắn lừa dối không?"

Thẩm Ánh Chi ôm trán: "..."

Cô đổi chủ đề và thản nhiên chỉ vào:

"Cậu đã thử nhãn hiệu làm đẹp đang tổ chức sự kiện ở gian hàng dưới đó chưa? Đó là một thương hiệu nội địa đã trở nên rất nổi tiếng trong hai năm qua. Tôi thấy mọi người trên mạng nói rằng son môi mới không tệ, và tôi nghĩ nó rất hợp với cậu, tôi sẽ mua cho cậu và đừng nhắc đến nữa."Cậu muốn đuổi tôi đi bằng son môi à?"

"Ai đã nói cần một cái?"

Đàm Vân Thư nhìn cô rồi mỉm cười: "Son môi tôi dùng hiện tại tương đối cố định, tạm thời không muốn thay đổi, sau này tôi sẽ không nhắc đến quá khứ đen tối của cậu nữa, được chưa?"

"Nếu biết trước, tôi đã đặt ra tiêu chuẩn là không yêu đương trước khi tốt nghiệp." Thẩm Ánh Chi tựa cằm vào lan can kính, thản nhiên quan sát hoạt động ở gian hàng phía dưới,

"Nhưng khi đối mặt với trai xinh gái đẹp, tôi thực sự không thể kiềm chế được bản thân, làm sao tôi có thể giống như cậu, người có khả năng tập trung phi thường. Tôi nghe Lương Bái nói rằng vài ngày trước cậu đã từ chối lời tỏ tình của Đường Tiêu. Tôi nghe đâu anh ấy không tệ, gia đình của anh ấy cũng đang tham gia vào bất động sản."

"Không thích."

Thẩm Ánh Chi quay đầu nhìn nàng hỏi: "Vậy bây giờ cậu có thích người nào không? Trong lòng cậu có kiểu Bạch Nguyệt Quang nào đó ẩn giấu, giống như trong tiểu thuyết không?"

Đôi mắt của Đàm Vân Thư vẫn dán chặt vào Phương Du. Nàng hơi giật mình khi nghe những lời đó, sau đó đưa ra câu trả lời không do dự: "Không có." Nàng nhếch khóe môi, "Sao mà có được, cậu nên đọc ít tiểu thuyết lại đi."

"Tốt nhất là không có."

Thẩm Ánh Chi lại mở to mắt, thản nhiên nói: "Có thì vướng víu lắm, mà vướng víu thì rất mệt mỏi."

Lông mi của Đàm Vân Thư run rẩy: "Ừ."

Ngoài mặt nàng trả lời như vậy nhưng ánh mắt lại luôn nhìn về phía Phương Du.

Đồng phục của nhân viên tại sự kiện thương hiệu ở tầng dưới giống hệt như của Phương Du, không khó để nhận ra công việc làm thêm lần này của Phương Du chính là nhân viên bán hàng cho sự kiện này, bao gồm cả cô gái ngồi cạnh cư xử rất thân mật với Phương Du.

Đúng rồi, là cư xử thân mật.

Bởi vì đối phương lại tựa đầu lên vai Phương Du, giống như đang tán gẫu gì đó, khuôn mặt đáng yêu nở nụ cười rạng rỡ, Phương Du cũng cười nhẹ nhàng, thỉnh thoảng đáp lại.

Ahhhhhh.

Khóe môi Đàm Vân Thư co giật, áp suất không khí toàn thân hạ thấp, nàng nhấc chân ra hiệu cho Thẩm Ánh Chi đi theo: "Dưới lầu có quán cà phê, chúng ta xuống ngồi một lát đi, Ánh Chi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!