Chương 157: Phúc lợi 4 - Kỷ niệm hai năm ngày cưới

Ngày 25 tháng 1 năm 2027, thời tiết ở Tây Thành vẫn đẹp như mọi khi.

Hôm nay là thứ Hai, hầu hết mọi người đều đi làm, Phương Du và Đàm Vân Thư lẽ ra cũng phải ở văn phòng hoặc bận rộn với công việc kinh doanh, nhưng hôm nay là kỷ niệm hai năm ngày cưới của họ.

Dù thế nào đi nữa, họ cũng phải dành thời gian để cùng nhau trải qua ngày hôm nay, vì vậy họ đã hoàn thành công việc của mình từ sớm, thậm chí hy sinh cả cuối tuần, chỉ để có thể có mặt ở Tây Thành vào ngày đặc biệt này.

Vừa xuống máy bay, cả hai cởi áo khoác ngoài, cất vào túi, để lộ chiếc váy dài bên trong.

Sau hai năm mới trở lại Tây Thành, cảm giác có hơi khác biệt so với sự hồi hộp khi đến đây tổ chức hôn lễ trước đó. Lần này, tâm trạng cả hai đều thoải mái và yên bình.

Hai năm qua, tình yêu của họ không hề vơi bớt đi, thậm chí còn trở nên nồng nàn và sâu sắc hơn.

Phương Du tay trái đẩy vali hành lý, tay phải nắm tay Đàm Vân Thư.

Bàn tay rảnh rỗi còn lại của Đàm Vân Thư cầm điện thoại, lướt xem thông tin mà tài xế để lại.

Lần này họ có ba ngày nghỉ phép, thuê một chiếc xe dịch vụ để tự lái, họ thậm chí còn không muốn có tài xế đi cùng, mục đích là để tận hưởng thế giới riêng của hai người mà không bị ai làm phiền.

Vào mùa đông, rất nhiều người đến Tây Thành để tránh rét, trên đường đến bãi đậu xe, dòng người nối đuôi nhau không dứt.

Bánh xe vali hành lý lăn không biết bao nhiêu vòng, khi đến nơi nó được Đàm Vân Thư xách lên đặt vào cốp xe. Nàng nhận chìa khóa mà chủ xe đưa, cảm ơn người đó, rồi ngồi vào ghế lái.

Hai phút sau, chiếc xe rời khỏi bãi đậu xe.

Thời tiết đẹp bên ngoài thu vào tầm mắt, ánh nắng rực rỡ, bầu trời xanh biếc và trong trẻo như pha lê, làn gió dịu dàng len lỏi trong không khí.

Phương Du cầm điện thoại chụp hai bức ảnh khung cảnh bên ngoài cửa sổ, gửi vào nhóm trò chuyện với Phù Sương và Đường Bán Tuyết.

Hai người bạn đang đi làm: [?]

Nhìn thấy dấu hỏi này, khóe môi cô nở một nụ cười.

Đèn đỏ còn hơn sáu mươi giây, cô quay đầu lại, nhìn về phía Đàm Vân Thư đang ngồi bên cạnh với một tay để trên vô lăng.

Đàm Vân Thư từ lúc xe dừng đã nhìn cô, giờ thấy cô quay sang nhìn mình, nụ cười trên gương mặt nàng càng đậm thêm, nhưng cũng không nói gì.

"Cười gì vậy?

"Phương Du cầm điện thoại, nhướng mày hỏi. Đàm Vân Thư đưa tay vuốt tóc ra sau, trả lời:"Nhớ đến cậu vào ngày tổ chức đám cưới hai năm trước.

"Ánh mắt đen như viên đá quý của Phương Du ánh lên chút nghi hoặc:"Ngày hôm đó mình như thế nào?"

"Ừ, hôm đó cậu...

"Đàm Vân Thư chống một tay đỡ cơ thể, ghé sát lại gần, nàng hôn nhẹ lên môi Phương Du, sau đó mới bổ sung:"Mọi thứ của cậu đều phù hợp với mình......"

"......" Phương Du đẩy vai nàng, cổ họng khẽ động, "Đèn xanh rồi, Đàm Viên Viên."

Đàm Vân Thư ngồi thẳng lại, nhưng trong vài giây còn lại, ánh mắt nàng vẫn dán chặt lên người Phương Du. Đến khi đèn đỏ chuyển xanh, nàng mới nhìn về phía trước, tiếp tục lái xe đến điểm đến.

Nàng còn bật nhạc lên, ngân nga vài câu theo điệu nhạc.

Phương Du cong khóe môi, một lần nữa cầm điện thoại lên, quay một đoạn video.

Trong video lần này có cả Đàm Vân Thư đang lái xe.

Cô gửi video vào nhóm trò chuyện gia đình. Trong nhóm này, ngoài hai người, còn có Phương Cần, bà ngoại và ông ngoại. Ban đầu họ định đón gia đình từ Liễu Thành đến Tây Thành để tránh rét, nhưng Phương Cần và ông bà không đồng ý.

Hơn nữa, ngôi nhà ở quê đã được sửa sang lại từ lâu, hệ thống sưởi ấm đầy đủ, nên họ không cảm thấy lạnh nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!