Kể từ khi Phương Du cầu hôn Đàm Văn Thư vào ngày tuyết rơi đầu tiên năm ngoái, ngày này cũng trở thành một ngày đặc biệt đối với họ, hai người hôm nay đang mong chờ ngày tuyết rơi đầu tiên của năm nay.
Cuối cùng, vào ngày 6 tháng 12, tuyết đã rơi ở Thủ đô, sớm hơn một tuần so với năm ngoái.
Bông tuyết bên ngoài cửa sổ giống như những cánh bướm đang nhảy múa, cả thế giới như được bao bọc trong một tấm chăn nhung màu trắng, nhìn đâu cũng thấy một màu trắng xóa.
Phương Dung tỉnh dậy sau một giấc ngủ trưa, vẫn còn chút bối rối.
Hôm nay là thứ Bảy, trong phòng được mở sưởi ấm áp, cô đã thiếp đi không lâu sau bữa trưa, Đàm Vân Thư vẫn đang làm việc ở phòng bên cạnh.
Hai phút sau, cô xoa xoa thái dương, chống người ngồi dậy, với tay lấy điện thoại.
Tuyết rơi khi cô đang ngủ, Đàm Vân Thư lập tức chia sẻ tin tức này với cô, rõ ràng cả hai người đang ở dưới cùng một mái nhà, nhưng Đàm Vân Thư lại gửi video cho cô, báo rằng, tuyết rơi rồi.
Phương Du cảm thấy buồn cười, uống chút nước xong thì cầm ly nước ấm đi đến phòng làm việc.
Phòng làm việc cũng có hệ thống sưởi, sẽ không khiến người ta cảm thấy lạnh.
Đàm Vân Thư mặc đồ ngủ bằng lụa, ngồi rất thoải mái trước bàn làm việc, nàng đang gọi video với người bên kia màn hình máy tính, khuôn mặt mang theo nụ cười, những câu tiếng Anh trôi chảy được thốt ra từ miệng nàng, chỉ là giọng nói hơi khàn, không còn trong trẻo như thường ngày.
Ánh mắt nàng khẽ ngước lên, liền thấy cửa mở ra, Phương Du mặc bộ đồ ngủ giống hệt nàng bước vào. Sau đó, Phương Du nhìn thấy trong ly nước trên bàn nàng còn lại hơn một nửa, chân mày hơi nhíu lại.
Đàm Vân Thư thu lại nụ cười, dáng vẻ có hơi chột dạ, đúng lúc cuộc gọi video cũng sắp kết thúc, nàng khẽ ho một tiếng, kết thúc cuộc gọi, rồi quay sang nhìn Phương Du với vẻ nịnh nọt: "Cậu tỉnh rồi?"
"Chưa tỉnh.
"Phương Du đặt ly nước mình mang đến lên bàn, rồi với tay chạm vào ly nước còn hơn một nửa của Đàm Vân Thư. Nước đã lạnh. Nhìn thấy động tác của cô, Đàm Vân Thư càng chột dạ hơn, chưa kịp nói thêm gì, thì đã bị Phương Du giữ lấy mặt, nhẹ nhàng trách móc nhưng đầy quan tâm:"Bác sĩ đã dặn cậu thế nào?
Có phải bảo cậu uống nhiều nước ấm không?"
"... Phải.
"Đàm Vân Thư vẫn dễ bị bệnh, mấy ngày trước còn bị sốt cao. Lần này uống thuốc ở nhà cũng không khá hơn là mấy, Phương Du phải đưa nàng đến bệnh viện khám, mới biết nàng bị cúm virus, còn có vài phản ứng phụ. Về việc này, Đàm Vân Thư đề nghị phải cách ly với Phương Du, tránh lây cho cô. Phương Du cười:"Bây giờ mới nói cách ly có phải là hơi muộn rồi không?"
Lời dặn của bác sĩ cũng chỉ có vậy, chú ý ăn uống, uống thuốc đầy đủ, uống nhiều nước ấm. Mấy ngày trôi qua, Đàm Vân Thư chỉ còn hơi khó chịu ở cổ họng, các triệu chứng khác thì đã ổn hơn nhiều.
"Vậy vừa rồi cậu họp bao lâu? Ly nước này còn lại bao nhiêu?" Phương Du vừa nói vừa liếc nhìn thời gian trên màn hình máy tính, hơn bảy mươi phút.
Đàm Vân Thư nhăn mũi, dịch ghế lại ôm lấy eo Phương Du: "Đừng nói nữa mà, cưng ơi, mình đã khổ sở lắm rồi..."
"Khổ sở chỗ nào?"
"Mình đã lâu rồi chưa hôn cậu.
"Mặc dù đến giờ Phương Du vẫn chưa có dấu hiệu bị lây bệnh, nhưng Đàm Vân Thư vẫn tự kiềm chế, mấy ngày nay ngay cả nụ hôn chúc ngủ ngon cũng không có. Càng nghĩ càng khó chịu, càng nói càng tủi thân. Phương Du nhướng mày:"Chính cậu nói là phải đợi hết bệnh mới được mà."
Đàm Vân Thư chớp mắt, "Ừm" một tiếng.
"Tuyết rơi rồi, bé cưng." Phương Du xoa đầu nàng, "Hôm nay tụi mình ra ngoài nhé."
Đàm Vân Thư ngẩng đầu lên: "Đi đâu?"
"Muốn ăn bánh trứng."
"Được."
Phương Du nâng ly nước lên, nhẹ nhàng nói: "Uống chút nước rồi hôn mình nào."
"Sẽ không sao đâu." Cô nói xong rồi tựa trán mình lên trán nàng, "Ngày tuyết đầu mùa, cậu không muốn hôn mình sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!