Phương Du chưa bao giờ nghĩ rằng những gì Đàm Vân Thư hiểu trong tin nhắn lại khác với những gì cô muốn thể hiện.
Cô cho rằng cuộc giao tiếp của họ có cùng tần số, nhưng hóa ra trong mắt Đàm Vân Thư, điều cô nói "Đừng tiếp tục
"chẳng lẽ lại là đừng cãi nhau nữa hay sao? Và chuyện này chỉ là một cuộc cãi vã thôi à...? Lúc này, Phương Du cảm thấy đầu óc như bị gỉ sét, không thể quay lại. Nó quá khác so với những gì cô nghĩ. Đàm Vân Thư lợi dụng lúc cô phân tâm, đẩy cô vào ghế phụ và thắt dây an toàn. Tiếng đóng cửa vang lên bên tai Phương Du, ý thức của cô đã trở lại, nhìn Đàm Vân Thư đi vòng qua phía trước xe. Chỉ trong vài giây, Đàm Vân Thư đã ngồi vào ghế lái. Thấy cô vẫn còn ngơ ngác, nàng có chút khó hiểu hỏi:"Sao vậy? Còn có ý gì khác à?
"Phương Du quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không trả lời. Bầu không khí trong xe có chút buồn tẻ. Đàm Vân Thư hơi mím môi, không khó chịu vì Phương Du không trả lời. Thay vì vội vàng lái xe ra, nàng lại cúi xuống nắm lấy cằm Phương Du, quay mặt Phương Du hướng về phía mình, sau đó tháo kính ra. Phương Du mím chặt môi, không có giãy giụa. Nhưng lúc này cô chưa sẵn sàng hôn Đàm Vân Thư, đang định tìm cớ từ chối thì giọng nói của Đàm Vân Thư lại lọt vào tai cô."Cậu khóc rồi" Đàm Vân Thư nhẹ giọng xin lỗi nói: "Là lỗi của tôi, Phương Du.
"Nàng rút khăn giấy trong xe ra, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt ẩm ướt trên khóe mắt Phương Du. Khoảng cách giữa hai người rất gần, có thể nghe thấy tiếng thở của nhau. Dưới ánh sáng lờ mờ, có thể thấy rõ vẻ mặt nghiêm túc của Đàm Vân Thư, lông mày nàng hơi cau lại, trông có vẻ đau lòng. Nhưng bởi vì nàng nói"Là lỗi của tôi
", chóp mũi Phương Du lại đau nhức, nhưng lần này cô không rơi nước mắt nữa, có lẽ là bởi vì mấy đêm nay cô đã khóc nhiều rồi. Đàm Vân Thư cẩn thận lau cho cô, sau đó hài lòng cong môi, cúi đầu nhìn đôi môi mềm mại của Phương Du, dùng đầu ngón tay chạm vào khóe môi cô, thấp giọng hỏi:"Có nhớ tôi không?"
"..." Phương Du lẩm bẩm nói: "Không có."
"Làm sao có thể? Rõ ràng là tôi cảm nhận được."
"Còn cậu thì sao?" Phương Du nhìn nàng, trực tiếp hỏi: "Có nhớ tôi không?
"Phương Du vừa nói ra đã hối hận. Đây không phải là trọng tâm giữa họ lúc này. Cô cũng biết rõ, điều cô sợ nhất chính là câu trả lời của Đàm Vân Thư, bởi vì ba năm qua Đàm Vân Thư chưa từng nói điều này với cô. Nhưng câu trả lời của Đàm Vân Thư rất nhanh đã vang lên trong xe:"Có."
Đàm Vân Thư dịu dàng nhìn cô và lặp lại: "Tôi rất nhớ cậu, Phương Du.
"Hơi thở của Phương Du trở nên nặng nề hơn. Trong lòng cô có chút khó chịu nhưng không khỏi cảm thấy hưng phấn. Nhưng khi nghĩ đến bức ảnh của Đàm Vân Thư và người khác, mọi cảm xúc bỗng chốc tan biến. Cô lấy kính lại rồi nhắm mắt, dường như không muốn nói thêm nữa. Đàm Vân Thư hiểu ý cô và bĩu môi dưới."Được, tôi đưa cậu về nhà nghỉ ngơi trước."
Đàm Vân Thư cầm vô lăng khởi động xe, lái ra khỏi khu vực này, tiến đến con đường rộng rồi hoà vào dòng xe cộ.
Phương Du sau đó chậm rãi mở mắt.
Nhìn thấy phía trước có một ngã rẽ, cô hơi quay đầu lại, tầm nhìn ngoại vi rơi vào Đàm Vân Thư, người đang tập trung lái xe.
Ánh sáng thay đổi liên tục xung quanh Đàm Vân Thư vẽ nên những dấu vết riêng trên khuôn mặt nàng. Trong lúc ánh sáng và bóng tối giao thoa, khuôn mặt của Đàm Vân Thư có vẻ hơi bí ẩn, nhưng có thể nhìn thấy khóe môi hơi nhếch lên, cho thấy nàng đang có tâm trạng tốt.
Phương Du bình tĩnh thu hồi ánh mắt lần nữa.
Hơn mười phút sau, xe dừng lại.
Vào ban đêm, sân số 35 Tinh Hồ không một bóng người.
Ánh sáng ở đây mờ hơn ánh sáng ở trường, chưa kể còn có bóng cây, cho dù có người tới cũng sẽ không bị chú ý.
Phương Du tháo dây an toàn.
Cô không muốn phí nhiều thời gian hơn nữa với Đàm Vân Thư trong một không gian hẹp như vậy. Cô nâng tay lên và cứng nhắc nói hai chữ: "Cảm ơn."
"Không đủ."
"Chính cậu đã kiên trì muốn chở tôi."
"Cậu còn chưa trả lời, cậu thật sự không nhớ tôi sao? Phương Du."
"Không."
Đôi mắt của Đàm Vân Thư rơi vào khuôn mặt ủ rũ của cô, nàng cười khúc khích: "Được rồi, cậu nói không nhớ tôi, điều đó có nghĩa là cậu rất nhớ tôi. "
Phương Du: "..."
Phương Du: "Tôi xuống xe đây."
"Được." Đàm Vân Thư không nói thêm gì nữa, cũng không có ý định đi theo, "Ngủ ngon."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!