Chương 9: (Vô Đề)

Ngày 12 tháng 3, Ngày Trồng Cây.

Bầu trời quang đãng, những đám mây đen bao phủ suốt nhiều ngày cuối cùng cũng tan đi, để lộ nền trời xanh biếc như vừa được gột rửa.

Thời tiết hôm nay thật đẹp.

Khương Hành lặng lẽ rời đi. Hai con mèo vẫn đang say ngủ, cậu nhanh nhẹn chui ra khỏi khu vườn mà không để lại dù chỉ một lời tạm biệt.

Với tình trạng hiện tại, có lẽ một khi đã đi thì sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Nếu vậy, lời chia tay cũng chỉ làm mọi thứ thêm nặng nề mà thôi.

Khi mặt trời dần nhô cao, cậu đã đứng trước trạm xe buýt mà mình từng nhắc đến.

Trạm dừng có hai người đang đứng. Tháng ba trời vẫn lạnh, Khương Hành co rụt cổ lại, quan sát họ. Thấy họ chỉ cúi đầu nghịch điện thoại, cậu bèn tìm một góc kín đáo rồi ngồi xổm xuống.

Một con mèo nhỏ gầy nhom, ngồi co ro dưới đất, chẳng khác nào một phần của cột trụ nhà chờ. Nếu không để ý, e rằng chẳng ai nhận ra có một sinh vật nhỏ bé đang chờ xe buýt.

Không ai biết một con mèo thế này đang chuẩn bị bước vào một hành trình như thế nào. Cũng chẳng ai biết nó đã mất bao nhiêu thời gian để lấy đủ dũng khí, đặt chân lên chuyến xe sắp đến.

Cậu cứ thế cuộn mình lại, dáng vẻ không có chút sức sống. Cơ thể khẳng khiu, chiếc đuôi vòng qua chân, trơ trụi chẳng có nổi một nhúm lông. Mấy ngày trôi qua, vậy mà lông vẫn chưa mọc lại.

Xe buýt chạy mười phút một chuyến. Khi ánh mặt trời len qua những khe hở trên mái che trạm dừng, xe buýt chầm chậm lăn bánh đến, ánh sáng phản chiếu trên thân xe.

Khương Hành đứng dậy.

Với một con mèo nhỏ xíu như cậu, xe buýt chẳng khác nào một gã khổng lồ bọc thép. Lạnh lẽo, sực nức mùi xăng dầu, như một tòa cao ốc có thể đổ sập bất cứ lúc nào, chôn vùi cậu trong nháy mắt.

Không hề báo trước, cậu há miệng khô khốc, cảm giác buồn nôn trào lên.

Trong khoảnh khắc ngẩn ngơ ấy, trước mắt cậu như bị bao phủ bởi một màn sương máu. Mùi tanh nồng của máu tràn ngập nơi cánh mũi.

Hai người đứng chờ xe cất điện thoại đi, chăm chú nhìn xe buýt đang dừng lại.

Khương Hành ấn chặt móng xuống nền xi măng, đè nén cơn run rẩy cùng nhịp tim đang đập điên cuồng. Đúng lúc cửa xe mở ra, cậu nhanh nhẹn nhảy lên.

Trên xe không có nhiều người, hoặc đang dựa vào ghế tranh thủ chợp mắt, hoặc cúi đầu bấm điện thoại. Không ai để ý đến con mèo nhỏ vừa lẻn vào.

Khương Hành nép mình dưới ghế, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của bản thân. Khi chiếc xe lăn bánh lần nữa, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Tầm nhìn của mèo rất thấp. Từ góc nhìn của cậu, chỉ có thể thấy được chân ghế và vài đôi giày lắc lư theo từng nhịp xe rung lắc. Mỗi lần xe xóc nảy, trái tim cậu lại như bị siết chặt, dâng lên tận cổ họng.

Nói không sợ là nói dối.

Nỗi đau bị nghiền nát từng khúc xương vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức. Chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt liền phủ đầy màu đỏ chói.

Máu.

Toàn bộ là máu của cậu.

Khương Hành cắn chặt răng, cố gắng phớt lờ sự rung lắc của chiếc xe.

Không sao cả. Làm gì có ai vì một vụ tai nạn mà cả đời không dám đi xe nữa?

Hơn nữa... đó chỉ là một khả năng rất nhỏ. Đời nào có ai xui xẻo đến mức đó chứ?

Cậu âm thầm ghi nợ Lục Nghi Xuyên thêm một khoản.

Nếu không phải vì anh, cậu đã chẳng phải ngồi trên cái xe chết tiệt này.

Lúc gặp được anh ta rồi, nhất định phải cắn một phát, đánh một trận cho bõ tức!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!