Chương 8: (Vô Đề)

Khương Hành trốn trong bụi rậm. Qua những tán cây đan xen, cậu nhìn thấy đám nhóc nghịch ngợm cầm gậy, dần khuất xa.

Cậu lặng lẽ thở phào, lật mình chui ra khỏi bụi rậm, nhổ ra một ngụm cát không biết dính vào miệng từ khi nào. Trong tầm mắt, một chiếc xe buýt đang chậm rãi rời đi.

Chiếc xe buýt sạch sẽ, mới tinh, nổi bật giữa những chiếc xe tải cũ kỹ, khiến cậu không kìm được liếc nhìn vài lần. Nhưng chỉ trong chớp mắt, nó đã biến mất sau khúc cua.

Cậu thu lại ánh mắt, quay về "đại bản doanh".

Trong bồn hoa, mèo trắng và mèo cam đã gặp nhau. Mèo trắng đang kể lại những chuyện xảy ra hôm nay.

"Ở chỗ đó đông người lắm, tôi chưa bao giờ thấy nhiều người như thế. Có một con hai chân cứ nhìn chằm chằm vào tôi nữa, mà con hai chân đó trông cũng đẹp lắm..."

Vừa quay đầu lại, nó liền thấy Khương Hành lấm lem bùn đất.

Nếu không phải trên người con mèo này có mùi của lão đại nhà nó, mèo trắng còn chẳng tin đây chính là cậu ta.

"Lão đại, sao trông cậu thảm thế?"

Khương Hành chẳng buồn giữ hình tượng, nằm vật ra đất, quẩy đuôi một cái, b. ắn ra mấy giọt bùn.

"Không có gì, lại gặp bọn nhóc nghịch ngợm thôi."

Hôm nay là cuối tuần, lũ trẻ không phải đi học, lang thang khắp phố. Khương Hành đen đủi, bị chúng bắt gặp.

"Cậu không biết lúc đó nguy hiểm thế nào đâu. Tôi ở đây, chúng chỉ cách tôi có nửa mét..."

Sợ hai con mèo kia không hình dung được khoảng cách, Khương Hành bò dậy, đi lên vài bước, "Chính là khoảng này, chỉ cần vươn tay ra là chộp được tôi rồi."

Giọng cậu lên bổng xuống trầm như kể chuyện giang hồ:

"Chỉ thấy lúc đó trời đất biến sắc, sấm sét vang rền. Lũ ác nhân mặt mày hung tợn, cười hiểm ác: 'Mày chạy đi, dù có chạy đến chân trời góc bể cũng không thoát khỏi tay tao đâu.'"

"Lúc đó, Tiểu Hành chỉ nhỏ bằng một bàn tay của ác nhân, thực lực chênh lệch quá lớn. đây chắc chắn là một trận đấu không cân sức ... Khán giả xung quanh không đành lòng chứng kiến cảnh Tiểu Hành bỏ mạng, ai nấy cúi đầu, rơi lệ."

Mèo trắng lần đầu nghe cậu ta thêm mắm dặm muối kể lể về chiến tích của mình, mặt đầy ngơ ngác.

"Nhưng mà, Tiểu Hành là ai chứ? Đó là kẻ sau này sẽ 'đấm gục Thương Báo, đá bay Đao Ba'... À không, đó là một con mèo, dù nhỏ bé nhưng sao có thể dễ dàng bị mấy nhóc con kia làm gì được?"

"Thế là, khi những bàn tay tội ác đó vươn về phía tôi, tôi nhanh chóng xoay người, giơ móng vuốt sắc bén trắng như tuyết, quạt thẳng lên mặt kẻ thù. Trong tiếng kêu đau đớn của đám nhóc, tôi nhẹ nhàng bật nhảy, thoát khỏi vòng vây và nghênh ngang rời đi."

Khương Hành ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt sâu xa:

"Từ hôm đó, giang hồ xuất hiện một truyền thuyết, người đời gọi tôi là... A!!!"

Cậu ta quay ngoắt lại, phát hiện mèo cam không biết từ lúc nào đã ngồi sau lưng mình, đang cúi đầu li. ếm lông.

Dưới ánh mắt tố cáo của Khương Hành, mèo cam dừng lại một chút, nhìn về phía lưng cậu.

"Cậu bị thương rồi."

Khương Hành xoay đầu nhìn, quả nhiên, trên lưng có một vết cào không biết từ đâu ra.

Vết thương không sâu, cũng không dài, nhưng trên cơ thể nhỏ bé gầy gò của mèo con, trông lại đặc biệt dữ tợn.

Mèo cam ấn cậu xuống đất, không nói không rằng bắt đầu li. ếm vết thương giúp cậu khử trùng.

Lưỡi mèo có gai nhỏ, chạm lên vết thương bị nước mưa ngấm vào, đau đến mức Khương Hành—kẻ tuyên bố sẽ "đấm gục Thương Báo, đá bay Đao Ba"—mắt rưng rưng.

Mèo trắng đi quanh cậu, tò mò hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!