Chương 77: (Vô Đề)

Ban đầu, kế hoạch công tác ba ngày cứ thế bị trì hoãn, Khương Hành và Lục Nghi Xuyên quấn quýt trong khách sạn suốt bảy ngày. Không biết họ đã dùng bao nhiêu cái bao cao su, đến khi kết thúc, Khương Hành nhìn ánh nắng bên ngoài mà suýt rơi nước mắt.

Không biết "con trâu" có kiệt sức không, nhưng "mảnh ruộng" này của cậu thì gần như đã bị cày nát rồi.

Mặc dù có nắng, nhưng nhiệt độ bên ngoài vẫn thấp, gió lạnh cuốn theo những hạt tuyết li ti quất vào mặt. Lục Nghi Xuyên quấn chặt Khương Hành thành một chú chim cánh cụt nhỏ, cuối cùng còn cẩn thận quàng khăn cho cậu. "Còn muốn trượt tuyết nữa không?"

Lần này, Khương Hành thực sự mỏi nhừ cả người, một tuần liền cậu cuối cùng cũng hiểu được cảm giác "toàn thân rã rời" trong tiểu thuyết là như thế nào.

"Trượt cái con khỉ! Bây giờ em đi còn không nổi đây này."

Lục Nghi Xuyên bật cười, "Không sao, thành phố A cũng có khu trượt tuyết, hoặc lần sau lại đi."

Khương Hành chôn cằm trong khăn quàng, trên đầu đội mũ, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt trắng trẻo pha chút ửng hồng. "Em không phải năm nào cũng bị thế này chứ?"

Lý An kéo vali bước tới, nhìn hai người đứng sát nhau đầy thân mật thì khựng lại, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt phức tạp.

Lục Nghi Xuyên không nhận ra ánh nhìn đó, chỉ an ủi Khương Hành, "Không đâu, anh đã hỏi rồi, lần này là do em vừa trưởng thành thôi. Qua đợt này, sau này em sẽ như người bình thường."

Khương Hành âm thầm thở phào trong lòng.

May quá, may quá... Nếu không thì sẽ không phải là "tổng tài bá đạo cưỡng chế meo meo" mà là "omega nhỏ bé đáng yêu chạy đi đâu đây" à?

Về đến thành phố A, Khương Hành ngủ vùi cả ngày trời mới lấy lại sức từ trạng thái "hao tổn nguyên khí".

Sát ngày Tết Dương Lịch, thời tiết ngày càng lạnh, sáng sớm bên ngoài biệt thự đóng một lớp băng mỏng, nhưng vẫn chưa có tuyết rơi.

Sau hơn một tuần, Nhuyễn Niệm cuối cùng cũng quay lại lớp. Ở đây khó gọi xe, nên cô nàng đi xe điện đến, gió lạnh thổi làm mặt cô đỏ bừng, vừa xoa tay vừa tháo khăn quàng cổ.

"Nghe quản gia nói em đi công tác với đàn anh Lục, bên đó có tuyết không? Thế nào, có vui không?"

Tuyết cái gì chứ? Cảnh cậu nhìn thấy nhiều nhất là trần nhà khách sạn thì có!

Khương Hành nâng cốc nhấp một ngụm cà phê nóng, hờ hững đáp, "Cũng được, tuyết thôi mà, có gì đặc biệt đâu." Nói xong, cậu chỉ sang cốc cà phê bên cạnh đã pha sẵn, "Uống chút cho ấm bụng đi."

Nhuyễn Niệm ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy cốc cà phê sưởi tay. "Nhà chị ở vùng thấp hơn đây, học bao nhiêu năm trời, nơi xa nhất từng đến chính là thành phố này. Hai mươi mấy năm rồi, còn chưa thấy tuyết được mấy lần. Nghe nói năm nay là mùa đông lạnh nhất, không biết có tuyết rơi không?"

Khương Hành nói: "Sẽ thấy thôi. Năm nay không có thì còn năm sau, ở đây không thấy, sau này chị sẽ đến nơi xa hơn."

Cô gái mặc chiếc áo len cũ mỉm cười, "Ừ! Chị cũng tin rằng mình sẽ đi xa hơn."

Nói rồi, cô chớp mắt trêu chọc Khương Hành, "Xem ra tuần vừa rồi em với đàn anh Lục sống khá tốt nhỉ?"

Khương Hành ngẩn người, "... Gì cơ?"

Nhuyễn Niệm chỉ chỉ vào cổ mình.

Khương Hành theo phản xạ đưa tay sờ.

Nhuyễn Niệm nhắc nhở, "Sờ nhầm rồi, vết ở bên phải kìa."

"......"

Đứng hình trong một tích tắc

Nhìn chú mèo nào đó mặt đỏ bừng, Nhuyễn Niệm vui vẻ cười khúc khích.

" Chị còn tưởng đàn anh Lục là kiểu người lịch sự nhã nhặn, hóa ra đàn ông lên giường thì ai cũng như nhau."

Nghĩ lại thì cũng hiểu được, nếu chị cũng có một người yêu đẹp trai thế kia, có khi còn b. iến th. ái hơn cả anh ta ấy chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!