Trên xe có không ít sinh viên, một chiếc xe buýt nhỏ gần như đã kín chỗ. Bọn họ tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, xì xào bàn tán.
Lục Nghi Xuyên ngồi ở hàng ghế đầu gần cửa sổ, ánh mắt dán chặt vào con đường phía dưới, chân mày nhíu chặt hơn từng chút một.
Cao Chí Lan ngồi bên cạnh thấy vậy liền giải thích:
"Đây là khu công nghiệp, luyện thép, luyện than... Ô nhiễm nặng cũng là điều dễ hiểu."
Triệu Sóc chống tay lên lưng ghế trước, ló đầu sang:
"Vậy sao lại xây trại trẻ mồ côi trong một khu như thế này?"
"Hồi trước nơi này phát triển cũng ổn lắm, nhiều khu công nghiệp mọc lên, người lao động đổ về đông, khá là nhộn nhịp. Thế nên việc xây một trại trẻ ở đây cũng không có gì lạ."
Ánh mắt Cao Chí Lan lướt qua khung cửa, những tòa nhà thép san sát, bên trên là một khoảng trời nặng trĩu màu đen, không biết là mây dông hay sương khói ô nhiễm.
"Tiếc là, bao năm trôi qua, nơi này lại thành ra thế này..."
Xe tiếp tục chạy về phía trước, đến khi ngang qua bức tường phủ đầy dây leo thì dừng lại.
Các sinh viên lần lượt xuống xe.
Mưa rả rích rơi, cánh cổng sắt rỉ sét thấm nước mưa, tỏa ra một mùi tanh nồng của kim loại cũ kỹ.
Lục Nghi Xuyên là người cuối cùng xuống xe. Mọi người đều chạy ra sau lấy đồ quyên góp, riêng anh đứng yên dưới tán ô ngay trước cổng.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, giọt nước lộp độp rơi trên tán ô, hòa thành những sợi chỉ bạc nhỏ giọt xuống đất. Chẳng mấy chốc, lớp bùn bắn tung tóe đã lấm lem mũi giày trắng tinh của anh.
Không khí nồng nặc mùi dầu máy và than khói.
Triệu Sóc đứng bên cạnh, giọng đầy khó chịu:
"Mẹ nó! Cái nơi chết tiệt này đúng là dơ kinh khủng, biết thế ở lại ký túc xá ngủ sướng hơn không?"
Nói rồi cậu ta quay sang Lục Nghi Xuyên:
"Cơ mà, anh vốn không thích mấy hoạt động thế này mà, sao lần này lại đi?"
Lục Nghi Xuyên mặc chiếc sơ mi trắng phẳng phiu, đứng thẳng tắp trước cánh cổng sắt cũ kỹ, dáng người thanh thoát như trúc xanh, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm.
"Rảnh rỗi không có gì làm, đến xem thử thôi."
Anh ta có thật sự rảnh hay không, Triệu Sóc cũng không hỏi thêm.
Dù hai người học chung lớp, suốt ngày đi cùng nhau, nhưng càng thân thiết lâu, Triệu Sóc càng nhận ra Lục Nghi Xuyên không đơn giản như vẻ bề ngoài. Dù bề ngoài tỏ ra hòa nhã, nhưng khi ở cạnh anh, cậu luôn cảm thấy có gì đó khó nắm bắt.
Có lẽ chính vì thế mà cậu ta vẫn luôn đi theo hắn.
Cao Chí Lan ôm một chồng quần áo mới từ phía sau đi tới. Thấy hai người đứng nói chuyện mà chẳng chịu phụ giúp, cô liền xụ mặt, vừa định mở miệng thì cánh cửa sắt ken két mở ra.
Ba người bước ra từ bên trong, ở giữa là một ông lão tóc bạc phơ, bước chân có phần lảo đảo, hai bên là một nam một nữ đi theo đỡ ông.
Cao Chí Lan nhét đống quần áo vào tay Triệu Sóc, nở một nụ cười với ông lão:
"Chào viện trưởng, cháu là chủ tịch hội sinh viên của đại học A, lần này đưa các bạn tới đây để đóng góp một chút cho các em nhỏ."
Thùng xe phía sau chất đầy đồ quyên góp, nào là quần áo, giày dép, sách vở, truyện tranh, đồ chơi... Dù lộn xộn, nhưng đều là những thứ mà bọn trẻ cần.
Viện trưởng không giấu được xúc động, khóe mắt hơi đỏ lên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!