Chương 6: (Vô Đề)

Hôm sau, ba con mèo bắt đầu chuyển nhà.

Khương Hành bị ốm, sức khỏe ngày càng suy yếu. Thành phố này đầy rẫy mèo và chó hoang, nếu chỉ dựa vào mèo trắng thì chúng sẽ không thể sống sót.

Vì vậy, Khương Hành quyết định chuyển đến bồn hoa mà chúng tìm thấy hôm qua. Ở đó có thức ăn sẵn, nếu không bị những con mèo khác phát hiện, chúng có thể cầm cự được vài ngày.

Nhưng cả một gia đình già yếu, bệnh tật, việc di chuyển diễn ra vô cùng chậm chạp.

Bầu trời xám xịt. Không khí trong khu ổ chuột này cũng đậm mùi ẩm mốc, hỗn tạp. Cơn gió xuân và cơn mưa không thể cuốn sạch đi lớp bụi bẩn nơi đây.

Mãi đến trưa, chúng mới đến được bồn hoa. May mắn thay, thức ăn và đồ hộp vẫn còn. Khương Hành đặt con mèo cam vào bên trong, rồi dẫn mèo trắng ra ngoài tìm kiếm thức ăn.

Chúng không thể chỉ ngồi chờ chết.

Buổi chiều, trời bắt đầu đổ mưa. Những dãy núi xa mờ ảo trong làn sương mỏng, màu xanh non dần bao phủ lên những cành cây nâu sẫm. Giữa sắc xanh ấy, hoa lê dại nở rộ, trắng muốt dịu dàng.

Nhưng dưới chân núi, thế giới lại bị bao trùm bởi tiếng gầm rú của máy móc và những tòa nhà xám lạnh.

Trong thế giới của Khương Hành, mùa xuân đã biến mất. Ngẩng đầu lên, cậu chỉ thấy những chiếc xe tải chạy tới chạy lui trên con đường đầy dầu mỡ, những khuôn mặt công nhân mệt mỏi, chai sạn.

Không ai quan tâm đến hai con mèo đang đội mưa chạy trên phố.

Khương Hành dẫn mèo trắng đến một trại trẻ mồ côi mà cậu đã xem xét từ trước.

Cánh cổng sắt của trại chỉ là hai tấm thép hoen gỉ, hai bên có bức tường thấp, trên đỉnh tường, dây thường xuân bò lan, trở thành mảng màu xanh hiếm hoi giữa con phố xám xịt.

Tiếng trẻ con cười đùa vang ra từ bên trong. Khương Hành và mèo trắng ngồi xổm ngoài cổng, cân nhắc cách vào trong.

Cổng sắt là điều không thể, ánh mắt cậu cuối cùng dừng lại trên bức tường phủ đầy dây thường xuân. May mắn thay, trại trẻ đã cũ kỹ, và ngay cạnh bức tường, họ tìm thấy một lỗ chó.

Khương Hành dẫn mèo trắng len lén chui vào.

Trại trẻ mồ côi rất nhỏ, ngay sau lỗ chó là một sân chơi. Lúc này đúng giờ ăn, một nhóm trẻ con xếp hàng nhận cơm, bên cạnh là người quản lý đang cầm muôi múc thức ăn.

"Quần áo sáng nay vừa thay sạch, đứa nào dám làm bẩn lúc ăn cơm thì coi chừng bị đánh đòn! Còn nữa, mấy đứa nhớ lời cô giáo dặn chưa?"

Bọn trẻ ôm bát, đồng thanh nhưng có phần yếu ớt:

"Nhớ rồi... phải lễ phép, phải chào hỏi, không được cãi lời khách, càng không được nổi nóng với khách..."

"Nói suông thì vô ích, phải ghi nhớ trong lòng! Lát nữa khách đến là sinh viên trường A đấy, trại trẻ này mở bao nhiêu năm rồi mà chẳng có mấy ai thi đỗ vào đó. Sinh viên đều tốt bụng cả, nếu các con ngoan ngoãn lễ phép, có khi họ còn quyên góp thêm cho chúng ta."

"Biết rồi ạ, quản lý ơi, bao giờ mới được ăn vậy?"

"Ăn ăn ăn! Suốt ngày chỉ biết ăn!" Người quản lý lườm bọn trẻ, nhưng vẫn mở nắp nồi: "Nào nào, xếp hàng, từng đứa một vào lấy cơm..."

Nắp nồi vừa mở, mùi thức ăn thơm phức lập tức lan tỏa.

Mèo trắng nuốt nước bọt: "Bao giờ chúng ta qua đó?"

Khương Hành nhìn chằm chằm cảnh tượng phía trước: "Chờ thêm chút nữa."

Ở trại trẻ này, bọn trẻ con không có quyền quyết định, mọi chuyện đều do quản lý định đoạt.

Người quản lý là một gã đàn ông lùn mập, mới tháng ba mà đã mặc áo phông, để lộ cánh tay đầy hình xăm. Khuôn mặt hung dữ, nhìn là biết không dễ đối phó.

Quản lý vừa múc cơm vừa lẩm bẩm mắng mỏ, nhưng bọn trẻ dường như chẳng hề sợ hãi, mà còn cười toe toét.

Khương Hành quan sát khá lâu, trong khi Tiểu Bạch bắt đầu mất kiên nhẫn. Đúng lúc nó sắp không chịu nổi nữa thì có tiếng cửa mở, một người phụ nữ bưng một chậu thịt ba chỉ xào bước ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!