Lời Khương Hành vừa dứt, cả người cậu bỗng bị nhấc bổng lên không trung.
Cậu giật mình, theo phản xạ nhắm chặt mắt, miệng bật ra một tiếng kêu ngắn ngủi mà sắc bén.
"Mi~!"
Miêu Miêu Đại Nhân hiển linh rồi!
Cậu nhắm nghiền mắt, chờ đợi điều chưa biết giáng xuống, nhưng một giây, hai giây... không biết đã qua bao lâu, chẳng có phản ứng gì cả.
Khương Hành rụt cổ lại, run rẩy mở mắt.
Lực nâng cậu khẽ siết lại, cậu ngước nhìn lên, chạm phải một đôi mắt đen sâu thẳm.
Khương Hành sững sờ: "... Lục Nghi Xuyên?"
Người đàn ông cụp mắt xuống: "Khương Tiểu Hành, anh nên khen em dũng cảm hay là nhát gan đây?"
Khương Hành vểnh đuôi lên che bụng, hai chân trước ôm chặt lấy đuôi: "Sao anh lại ở đây?"
Lục Nghi Xuyên đưa tay đỡ lấy mông chú mèo nhỏ, dưới ánh trăng, dáng người anh cao lớn, ánh mắt rủ xuống mang theo sự lãnh đạm: "Em đã có thể ở đây, thì tại sao anh lại không thể?"
Khương Hành chui tròn lại, liếc nhìn bức tượng mèo gỗ: "Nhưng mà..."
Người đàn ông nhìn theo ánh mắt cậu: "Em thực sự muốn biết đến vậy sao?"
"Cũng không hẳn." Khương Hành thành thật đáp: "Em chỉ sợ anh làm chuyện dại dột."
"Những gì anh đã làm cho em là quá đủ rồi, em không muốn sau khi chết đi còn phải làm phiền anh."
Lục Nghi Xuyên đưa tay xoa xoa đôi tai của cậu, nghe đến câu này, động tác hơi khựng lại, sau đó như để trừng phạt, anh khẽ nhéo nhéo chóp tai mèo nhỏ.
"Nhung Nhung chưa bao giờ là gánh nặng."
Anh nói nhẹ nhàng, giọng điệu nghiêm túc: "Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy, anh chưa từng nghĩ em là gánh nặng."
Khương Hành mấp máy môi: "Nhưng trước kia..."
Không cần cậu phải nói hết, Lục Nghi Xuyên đã hiểu cậu muốn nhắc đến điều gì.
"Nhưng trước kia Nhung Nhung là một chú mèo ngốc nghếch, nói chia tay là chia tay ngay, khiến anh đau lòng suốt một thời gian dài."
Khương Hành rúc vào ngực anh, giọng nghèn nghẹn: "Xin lỗi, em không có ý làm anh buồn đâu. Chỉ là... bọn mình không còn hợp nữa thôi, đâu phải là không làm bạn được."
"Ừm..." Người đàn ông khẽ phụ họa, "Thực sự là không còn hợp nữa nhỉ? Ai đó còn đặt ra quy tắc nghiêm ngặt, một tuần chỉ được liên lạc một lần."
Nghe nhắc đến chuyện xấu hổ ngày xưa, Khương Hành cụp tai xuống, lại nghe giọng nói trên đỉnh đầu vang lên: "Không biết rốt cuộc ai mới là người khó chịu hơn đây?"
Chú mèo nhỏ bĩu môi.
Trong màn đêm tĩnh lặng, Lục Nghi Xuyên khẽ bật cười: "Cuối cùng thì người đau lòng vẫn là anh."
"Anh biết hết rồi sao..."
"Mẹ anh vốn không phải là người có thủ đoạn cao siêu, anh muốn không biết cũng khó."
Lúc mới phát hiện ra, bà còn nghĩ chỉ là do Lục Nghi Xuyên trẻ người non dạ, sau đó lần lượt giới thiệu cho anh rất nhiều cô gái, đến khi nhận ra anh thực sự đã quyết tâm, bà mới bắt đầu hoảng sợ. Lục Nghi Xuyên nhất quyết không chịu khuất phục, bà đành phải ra tay với Khương Hành.
Người đàn ông chậm rãi vu. ốt ve sống lưng chú mèo nhỏ, giọng điệu thong thả mà chắc chắn: "Anh biết Nhung Nhung làm vậy là vì muốn tốt cho anh, nên sao anh có thể giận em được?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!