Chương 49: (Vô Đề)

Khương Hành thực ra không phải là người sinh ra đã lạc quan. Một người muốn lớn lên hoạt bát và vui vẻ cần rất, rất nhiều tình yêu. Chỉ có tình yêu mới khiến người ta không sợ hãi.

Nhưng cha mẹ cậu không cho cậu nhiều tình yêu như thế. Tình yêu nâng đỡ cậu lớn lên bình an và vui vẻ, tất cả đều đến từ Lục Nghi Xuyên.

Năm Khương Hành lên năm tuổi, cậu bị giao cho bảo mẫu chăm sóc. Nhưng người bảo mẫu đó bất cẩn, buổi tối ngủ không đắp chăn cho cậu, khiến cậu sốt cao suốt cả đêm. Mãi đến sáng hôm sau, khi ăn sáng, người ta mới phát hiện ra.

Khi tỉnh lại, Khương Hành đã nằm trong bệnh viện, bên cạnh không có ai thân thích, chỉ có Lục Nghi Xuyên ngồi cạnh giường làm bài tập.

Vừa mở mắt ra, cậu bé bảy tuổi kia lập tức phát hiện, vội vàng đưa tay ấn chuông gọi y tá.

Khương Hành bị sốt đến mức mặt đỏ bừng, cậu không biết mình bị làm sao, chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, vừa mở miệng đã khóc òa.

Lục Nghi Xuyên cầm chiếc khăn nhỏ, vừa lau nước mắt cho cậu vừa vụng về dỗ dành: "Đừng, đừng khóc... Em bị ốm thôi. Bác sĩ nói rồi, sẽ khỏi ngay mà, không chết đâu..."

Khương Hành mím môi, nức nở nói: "Mẹ... Em muốn mẹ..."

Cậu bé đứng bên giường bệnh có chút hoảng loạn, cuối cùng nhờ y tá giúp đỡ mới gọi điện cho Triệu Hoài Lan.

Lúc đó Triệu Hoài Lan rất bận, đã làm việc liên tục mấy ngày, có thể dành ra mười phút để dỗ dành Khương Hành đã là giới hạn của bà.

"Cún con ngoan nào, mẹ đã sa thải bảo mẫu đó rồi. Chỉ là sốt thôi mà, con nghe lời chị y tá, hết sốt rồi có thể về nhà. Lúc đó mẹ sẽ cho con tiền tiêu vặt, muốn mua gì thì mua nhé..."

Bà dặn dò thêm: "Chước Chước nghịch ngợm lắm, đến bệnh viện cũng chỉ quậy phá thôi. Nghi Xuyên, giúp dì chăm sóc tốt cho Khương Hành nhé? Dì bận quá, không có thời gian về, chờ khi nào có rảnh, dì sẽ về mua quà cho cháu."

Bà nói rất nhanh, dứt lời liền cúp máy. Khương Hành còn chưa kịp nói một câu nào, phải mất một lúc mới hiểu được ý của bà.

"Mẹ sẽ không đến thăm em sao?"

Khương Hành nhìn quanh bệnh viện, bốn bề tường trắng xóa. Y tá treo xong bình truyền dịch liền rời đi, xung quanh vắng lặng, chỉ có Lục Nghi Xuyên ở bên cạnh cậu.

Lúc đó, cậu vẫn còn nhỏ, chưa hiểu bị lãng quên là cảm giác thế nào, nhưng không thể ngăn nổi nước mắt, khóc thút thít không ngừng, mặt đỏ bừng, thở cũng không nổi.

Lục Nghi Xuyên một tay giữ lấy bàn tay đang cắm kim truyền của cậu, một tay cuống quýt lau nước mắt cho cậu: "Đừng khóc... Mẹ em nói rồi, chỉ là bận thôi, không phải không muốn thăm em."

Khương Hành nắm chặt tay anh, nước mắt theo cằm chảy xuống cổ áo, ướt sũng: "Nhưng, nhưng mà... Em khó chịu như vậy, mẹ cũng không nói chuyện với em. Mẹ có phải... có phải không yêu em nữa không?"

Lục Nghi Xuyên khi đó mới bảy tuổi, hoàn toàn không biết xử lý những vấn đề tình cảm phức tạp này thế nào, chỉ có thể vụng về an ủi: "Không sao đâu. Mẹ anh cũng không yêu anh."

Khương Hành khóc bao lâu, anh liền ở bên lâu bấy nhiêu. Đến khi cậu khóc mệt, rúc vào gối ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, kim truyền dịch trên mu bàn tay đã được rút ra, lòng bàn tay tê dại, chẳng có chút cảm giác. Bên ngoài trời tối đen, nhưng trong phòng bệnh vẫn sáng trưng ánh đèn.

Lục Nghi Xuyên ngồi bên bàn cạnh cửa sổ, cúi đầu viết gì đó.

Khương Hành nhìn bóng lưng anh mấy giây, rồi kéo chăn, giọng nói khàn khàn: "Anh Nghi Xuyên..."

Lục Nghi Xuyên quay đầu, phát hiện cậu tỉnh lại thì ánh mắt sáng lên, vội vàng bỏ bút xuống, chạy tới đặt tay lên trán cậu: "Bác sĩ nói em đã hạ sốt rồi. Thấy đỡ hơn chưa?"

Khương Hành không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn anh, sau đó vươn tay nắm lấy tay anh: "Em tưởng anh cũng không cần em nữa..."

Mắt cậu đỏ hoe, trên mặt vẫn còn chút ửng hồng do sốt, trong mắt mơ màng hơi nước, giọng nói vẫn còn mang nét trẻ con chưa phai.

Lục Nghi Xuyên nhìn bàn tay nhỏ bé đang bấu chặt lấy tay mình, mím môi, nói: "Anh sẽ không bỏ rơi em."

Khương Hành năm tuổi siết chặt tay anh, như muốn hấp thụ hơi ấm từ đó.

Mẹ cậu không đoái hoài đến cậu, nhưng Lục Nghi Xuyên lại luôn ở bên cậu.

Cậu vô thức nắm chặt lấy bàn tay ấy, như một mầm cây yếu ớt cuối cùng cũng tìm được thân cây lớn để bám vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!