Khương Hành và con mèo trắng nhìn nhau im lặng vài giây, rồi mèo trắng chậm rãi cúi đầu, vùi mặt vào bụng mình.
"Meo u ~"
Chào buổi sáng.
Tống Chương đi tới, ngồi xổm xuống, đưa tay chọc chọc mèo trắng rồi quay sang nhìn Khương Hành: "Nó đến tìm nhóc chơi à?"
Khương Hành thật sự không muốn thừa nhận là mình quen con mèo trắng tròn vo này.
Ánh nắng chiếu sáng rực rỡ khắp nơi, Lục Nghi Xuyên cũng không có mặt, đúng lúc đó, bụng của mèo trắng vang lên một tiếng ọc ọc.
Khương Hành đành phải dẫn nó về nhà.
Vừa bước vào nhà, ánh mắt mèo trắng liền dán chặt vào chiếc tủ đựng thức ăn cho mèo trong phòng khách. Trong đôi mắt tràn đầy khao khát ấy là sự giả vờ bình thản khó che giấu. Nó lại tỏ ra vô cùng đoan trang, hướng về phía Khương Hành, nhẹ nhàng cất giọng:
"Meo chỉ đến thăm cậu thôi, không hề có ý định ăn đâu."
Vì thức ăn không phải mình mua, nên Tống Chương tỏ ra cực kỳ hào phóng. Anh xách túi đồ ăn đi vào bếp tìm bát, nghĩ đến thể trạng của mèo trắng, bèn lục lọi một hồi rồi lấy ra chiếc bát nhỏ mà lần trước Lục Nghi Xuyên từng dùng để đựng thức ăn cho nó.
Anh đặt bát xuống sàn, đổ thức ăn mèo vào, tiếng hạt thức ăn rào rào chạm vào đáy bát.
"Ăn đi, đừng khách sáo."
Mèo trắng vẫn giữ vẻ đoan trang, ngồi ngay ngắn bên cạnh bát, sau đó mở miệng, xúc một miệng đầy.
Chú mèo nhỏ lông ngắn Nhung Nhung cũng nhích lại gần, chen vào bên cạnh mèo trắng. Mèo trắng không tỏ ra chiếm hữu, thấy mèo con đến gần thì chủ động nhường chỗ một chút.
"Ta đã ăn rất nhiều loại thức ăn mèo, nhưng nhà cậu là ngon nhất."
Khương Hành thầm nghĩ, loại thức ăn nhập khẩu với hàm lượng thịt cực cao này thì làm sao không ngon được chứ? Chỉ tiếc rằng dạ dày của cậu vẫn chưa quen với khẩu vị của mèo, ăn vào thấy tanh quá, thế nên rất ít khi động đến, toàn để mèo trắng hưởng lợi.
Cậu giơ móng chọt chọt mèo trắng, hỏi:
"Cậu đến đây bằng cách nào?"
Mèo trắng vừa nhai nhồm nhoàm vừa trả lời:
"Đi bộ đến."
"Thế còn con mèo đen tối qua đâu rồi?"
Mèo trắng ngẩn người, vẫn cắn thức ăn trong miệng, vẻ mặt lộ rõ sự hoang mang.
"Không biết, ta ngủ dậy thì nó đã biến mất rồi."
Nó chỉ nhớ mang máng rằng trong giấc mơ dường như bị ai đó đánh một cái, rồi khi tỉnh dậy, cả khu nhà bỏ hoang đã trống trơn.
Nhìn bộ dạng này của mèo trắng, Khương Hành thật sự khó mà liên tưởng nó với một yêu quái.
Cậu nghĩ vậy, cũng hỏi thẳng:
"Tôi hơi tò mò, cậu biến thành người như thế nào vậy?"
"À..." Mèo trắng há cái miệng to như vực sâu, nhai vài cái rồi nuốt xuống, nghe câu hỏi của Khương Hành, nó hơi ngại ngùng:
"Meo không biết, meo chỉ nghĩ rằng con người có thể ăn rất nhiều thứ, thế là biến thành người thôi."
Khương Hành: "..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!