Chương 47: (Vô Đề)

Tống Chương còn đang ngủ mơ thì bị loạt cuộc gọi liên hoàn của Lục Nghi Xuyên đánh thức. Khó khăn lắm mới đợi được đến cuối tuần, vừa nhìn thấy điện thoại anh ta liền muốn chui sang bên kia mà bóp chết đối phương.

"Lục Nghi Xuyên, cậu tốt nhất là có chuyện sống còn, không thì tôi với cậu không đội trời chung."

Giọng người đàn ông bên kia nhàn nhạt: "Tôi ra ngoài một chuyến, cậu qua trông mèo giúp tôi."

Tống Chương nghẹn họng: "Tôi là bố cậu chắc? Khó khăn lắm mới được nghỉ mà cậu bắt tôi đi trông mèo? Họ Lục kia, tôi khuyên cậu nên làm người đi."

"Tiền tôi chuyển rồi."

Tống Chương liếc điện thoại, cười ngay tắp lự: "Lục gia, cậu chính là bố tôi! Tôi lập tức chạy sang đây."

Tiền có thể khiến một nhân viên văn phòng tươi cười bò ra khỏi giường.

Lúc Tống Chương đến biệt thự, Lục Nghi Xuyên vừa kết thúc buổi tập sáng.

Người đàn ông trong bộ đồ thể thao, lồng ng. ực khẽ phập phồng, gương mặt trắng lạnh phủ một lớp mồ hôi mỏng. Anh đứng trên bậc thềm uống nước, vừa hay nhìn thấy Tống Chương lắc lư chạy xe điện vào cổng.

Anh đưa tay hất lọn tóc ướt lòa xòa trên trán, đôi mắt đen dài hẹp khẽ quét qua hắn ta.

Tống Chương phanh gấp ngay trước sân, tháo mũ bảo hiểm xuống, cười nịnh nọt: "Bố ơi, mèo tổ tông của con đâu?"

Lục Nghi Xuyên ngừng lại một chút, vặn nắp chai: "Đang ngủ." Anh hơi khó hiểu: "Nhà họ Tống sa sút đến mức cậu phải chạy xe điện à?"

"Cũng không đến nỗi đó." Tống Chương đáp: "Giờ này cao điểm, đường tắc cứng, tôi lái xe đến đây chắc chưa biết khi nào mới tới."

Cậu ta xoa tay, cười vui vẻ: "Tôi đã sẵn sàng hầu hạ đại gia rồi, chỉ chờ cậu ra lệnh."

Chăm mèo một ngày mà kiếm được bằng lương cả tháng, con mèo này đâu phải mèo, nó chính là tổ tông của hắn ta.

"..."

Có lẽ biểu cảm vô ngữ của Lục Nghi Xuyên quá rõ ràng, Tống Chương bị chọc tức: "Cậu nhìn cái gì đấy? Cậu nghĩ ai cũng như cậu à? Tiện tay đầu tư là có thể kiếm gấp mấy lần à? Từ khi tôi đi làm, nhà tôi cắt luôn tiền tiêu vặt của tôi, nói là để rèn luyện tôi đấy!"

Cậu ta làm mặt khổ sở: "Tôi, một sinh viên y khoa mới tốt nghiệp chưa bao lâu, lương tháng ít đến mức không đủ ăn! Cậu có biết tôi sống kiểu gì không? Đã nghèo khổ lại còn gặp một ông bố sống như cậu! Thật đấy, người với người so với nhau chỉ tổ tức chết."

Lục Nghi Xuyên cầm chai nước đi vào trong nhà: "Biết rồi, tăng gấp đôi cho cậu."

Tống Chương lập tức cười toe toét: "Vâng vâng, bố yêu quý của con."

Lục Nghi Xuyên: "..."

Tống Chương bám theo sau anh: "Nói thật, cậu thực sự không định lấy bằng tốt nghiệp à? Định cứ thế này mà lăn lộn mãi sao?"

"Không phải không lấy." Lục Nghi Xuyên vừa lau mồ hôi vừa đáp: "Tôi đã giải thích với giáo sư rồi, hai hôm nữa quay lại trường."

Tống Chương tiện tay cầm miếng hoa quả trên bàn nhét vào miệng: "Vậy sáng sớm thế này cậu đi đâu?"

"Giải quyết chút việc, nhanh thì trưa về."

Anh ngừng động tác một chút: "Trông mèo của tôi cho cẩn thận, đừng để con mèo khác dụ nó chạy mất."

Anh dừng lại một nhịp, giọng hơi trầm xuống: "Nếu nó dậy mà không thấy tôi, cậu cứ bảo là tôi về trường."

Nói xong, Lục Nghi Xuyên xách khăn vào phòng tắm.

Anh tắm rất nhanh, thay một bộ đồ đen, vò mái tóc còn ẩm rồi đội mũ lưỡi trai, xách theo một túi đồ rời khỏi biệt thự.

Sáng sớm, khu chung cư bỏ hoang im ắng, nhìn ra toàn là đống đổ nát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!