"Oa a!"
Tiếng kêu thảm thiết của mèo trắng xé toang màn đêm.
Khi Khương Hành hoàn hồn nhìn xuống, hai con mèo đã quấn lấy nhau đánh túi bụi. Chính xác hơn, là mèo trắng đang bị ăn đòn một chiều.
Kẻ đánh nó là một con mèo đen. Toàn thân nó đen nhánh, không có lấy một sợi lông khác màu, đôi mắt xanh lục âm u. So với con mèo trắng ú nần, nó càng lộ vẻ dẻo dai, linh hoạt. Cái móng vuốt giơ lên, "bốp" thẳng vào mặt mèo trắng, nghe giòn tan.
Mèo trắng lăn lộn dưới đất kêu gào, lông bay tứ tung, nhưng nhìn kỹ lại thì chẳng bị thương tí nào.
Thấy nó vẫn lăn lộn ăn vạ, mèo đen lại giáng xuống hai cú "bốp bốp": "Đồ ngu! Nhìn xem mày đã làm gì đây?!"
Mèo trắng rên rỉ, không hiểu vì sao mình lại bị đánh.
Khương Hành có chút không nỡ, chủ động lên tiếng: "Xin lỗi nhé, là tôi lừa nó, nên nó mới dẫn chúng tôi đến đây."
Mèo đen nhảy khỏi người mèo trắng, ngồi xổm xuống liếm móng vuốt, đôi mắt xanh lạnh lùng nhìn Khương Hành: "Đồ mèo ngu ngốc, lại đi tin tưởng con người."
Khương Hành ngồi trong lòng thanh mai trúc mã, lên tiếng biện hộ: "Anh ấy rất tốt, sẽ không làm hại mèo đâu."
Nói xong, người đang ôm cậu lập tức nở một nụ cười dịu dàng, thuần khiết, không có lấy một tia sát khí.
Mèo đen có chút do dự, mèo trắng co đầu rụt cổ, không dám hó hé.
Lục Nghi Xuyên không nghe hiểu mèo đen nói gì, nhưng từ phản ứng của Khương Hành, anh có thể đoán được đại khái.
Anh nhìn quanh tòa nhà bỏ hoang đổ nát, lại liếc qua những đôi mắt tròn lấp ló trong bóng tối, khóe mắt hơi cong lên:
"Không cần phải sợ, tôi không làm hại các cậu đâu. Tôi chỉ nghĩ..." Anh đảo mắt một vòng, "Có lẽ, các cậu còn cần giúp đỡ hơn chúng tôi."
Năm phút sau...
Chàng trai tóc đen, mắt xanh lục, quấn trong áo khoác đen của Lục Nghi Xuyên, dẫn bọn họ vào căn phòng tươm tất nhất trong tòa nhà hoang. Trong đó được dọn dẹp khá sạch sẽ, góc phòng có vài chiếc ổ mèo cũ kỹ.
Khoác trên người chiếc áo khoác đen của Lục Nghi Xuyên, thiếu niên tóc đen, mắt xanh dẫn họ vào căn phòng tốt nhất trong tòa nhà bỏ hoang. Bên trong được dọn dẹp tạm ổn, góc phòng có vài cái ổ mèo cũ nát.
Không giống như con mèo trắng vô tư kia, thiếu niên chỉ khoác một lớp áo mỏng, vành tai nhọn đã ửng đỏ vì lạnh. Cậu ta mím môi, rút từ góc phòng ra một viên gạch rồi lạnh lùng ra lệnh:
"Ngồi."
Lục Nghi Xuyên nhìn viên gạch còn dính xi măng, lùi lại một bước, quyết định đứng yên tại chỗ.
Thiếu niên cũng không ép buộc, kéo một cái ổ mèo qua, ngồi phịch xuống, rồi túm lấy con mèo trắng đang lén lút trốn tránh, đặt lên đầu gối, vô thức vươn tay xoa lông.
Giây tiếp theo, bụi bay mịt mù.
Thiếu niên: "......"
Cậu ta làm như không có chuyện gì, khẽ ho một tiếng, rồi lạnh giọng hỏi:
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Ngoài cửa, ngày càng có nhiều con mèo tụ tập.
Khương Tiểu Miêu cựa quậy định nhảy xuống nhưng bị Lục Nghi Xuyên giữ chặt trong lòng. Anh siết nhẹ gáy mèo, dù bị bao vây bởi một đám mèo nhưng vẫn không hề lúng túng, trái lại còn rất ung dung.
"Câu này phải là tôi hỏi cậu mới đúng. Sao cậu cứ khăng khăng tìm cách bắt mèo của tôi đi?"
Thiếu niên tóc đen, mắt xanh liếc con mèo trắng trên đùi mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!