Chương 45: (Vô Đề)

Lục Nghi Xuyên day nhẹ thái dương, giọng điệu có phần bất đắc dĩ: "Không cần đâu, làm phiền cậu phải chạy một chuyến rồi."

"Không sao, không sao mà..." Nhân viên quản lý đứng ngoài cửa trông còn khá trẻ, chắc mới đi làm chưa lâu. Cậu ta không giấu được sự tò mò, len lén liếc vào bên trong phòng: "Tôi nghe thấy hình như có ai đang khóc thì phải?"

Lục Nghi Xuyên mặt không đổi sắc, khẽ khàng khép cửa lại: "Bạn tôi thôi. Mô hình mà cậu ấy thích bị mèo hoang làm đổ, đang buồn lắm."

Tiễn quản lý đi, Lục Nghi Xuyên quay lại nhìn người đàn ông vẫn còn thút thít trong phòng khách. Anh lạnh nhạt cởi áo khoác ngoài, ném cho hắn: "Khoác vào đi."

Sau khi biến thành người, con mèo trắng trông không còn tròn vo nữa, mà thậm chí có vẻ khá gầy. Bảo sao hôm đó Lục Nghi Xuyên lại tưởng hắn là một tên lang thang thần kinh không bình thường.

Người đàn ông ngồi bệt dưới sàn ôm lấy áo khoác của Lục Nghi Xuyên quấn quanh người, đôi mắt còn vương nước mắt nhìn anh chăm chăm: "Bạn của anh không được ăn tôi đâu. Tôi bây giờ là người rồi, mà người thì không thể ăn người."

"......"

Lục Nghi Xuyên ngồi lại ghế, thả con mèo trong lòng xuống. Anh nhìn người đàn ông kia, suy nghĩ vài giây rồi hỏi: "Cái hôm cậu đưa tôi sợi dây đỏ, là cậu đúng không?"

Người đàn ông nhìn sang Nhung Nhung, lại nhìn về phía Lục Nghi Xuyên. Trông thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, hắn rụt vai, run rẩy đáp: "Là... là tôi, meo..."

Nhung Nhung nhảy lên đầu gối Lục Nghi Xuyên, nghiêng đầu nhìn hắn, tò mò hỏi: "Cậu là yêu quái à?"

Mèo trắng ngẩn người, sau đó đôi mắt chợt mở to, như thể cuối cùng cũng nhận ra còn có chuyện đáng sợ hơn cả việc bị ăn thịt. Cả người hắn co rút lại, rồi "phụp" một tiếng, đôi tai mèo trắng muốt lộ ra trên đầu, run rẩy khẽ động trong không khí.

"Không... tôi không phải yêu quái... Đừng bắt tôi... hu hu..."

Vừa nói xong, hắn lại mếu máo khóc.

Lục Nghi Xuyên: "......"

Anh lạnh giọng cảnh cáo: "Cậu mà còn khóc nữa, không cần tôi bắt đâu, cảnh sát cũng sẽ tự tìm tới cửa."

"Hu... ực..." Người đàn ông lập tức cố nín khóc, mặt đỏ bừng, nhưng bị ánh mắt sắc bén của Lục Nghi Xuyên lia tới một cái, cuối cùng không nhịn được mà "ợ" một tiếng.....

Mười phút sau, một cục bông trắng to tướng nằm phục trên sàn, giơ móng định trèo lên ghế sofa mềm mại. Nhưng Nhung Nhung vừa thấy, lập tức giơ chân quất hắn một phát.

"Bẩn quá, không được lên."

Mèo trắng nhìn độ cong mềm mại của chiếc sofa đầy khao khát, nhưng chưa kịp mơ mộng được một giây, đã bị ánh mắt lạnh lùng của Lục Nghi Xuyên quét tới, liền lập tức rụt người lại, ngoan ngoãn nằm im không động đậy.

Lục Nghi Xuyên nhìn hắn: "Cậu có thể nói chuyện khi ở dạng mèo không?"

Mèo trắng dịch người qua một chút, vẻ mặt đầy tủi thân, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Meo~"

Nhung Nhung dịch: "Hắn nói chỉ khi biến thành người mới nói chuyện được."

Lục Nghi Xuyên véo tai Nhung Nhung đang nằm trên đùi mình, suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp: "Thế khi tôi nói chuyện, cậu có hiểu không?"

Mèo trắng co cổ lại, ngoan ngoãn gật đầu.

"Được." Anh khẽ cong khóe mắt, ánh mắt sâu xa: "Vậy tôi hỏi, cậu trả lời."

"Câu hỏi thứ nhất, cậu định đưa mèo của tôi đi đâu?"

Ánh mắt mang ý cười của Lục Nghi Xuyên quét qua mèo trắng, khiến hắn hận không thể chui tọt xuống gầm ghế. Đáng tiếc, thân hình hắn tròn như một bình gas mini, có rúc thế nào cũng chẳng thể biến mất được.

"Meo..."

Nhung Nhung dịch lại:

"Hắn nói, lão đại bảo hắn đưa em về. Hắn chỉ nghe lời lão đại, chứ không biết gì cả."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!