Chương 44: (Vô Đề)

Sắc mặt Triệu Hoài Lan lập tức thay đổi, theo phản xạ chắn trước mặt Khương Tinh Bạch.

Cậu đứng sau kéo nhẹ tay áo bà.

"Mẹ, mẹ ra ngoài trước đi, con muốn nói chuyện với anh Nghi Xuyên một chút."

Triệu Hoài Lan nhíu chặt mày, rõ ràng không đồng ý.

"Tinh Bạch..."

"Con biết mẹ định nói gì." Cậu cong mắt cười. "Con không yếu đuối đến vậy đâu."

Bà vẫn không yên tâm, nhưng cậu lại nhìn bà bằng ánh mắt dịu dàng.

"Con ổn mà."

Không lay chuyển được con trai, Triệu Hoài Lan trừng mắt nhìn Lục Nghi Xuyên, cầm túi xách rời khỏi phòng.

Ánh nắng trưa rực rỡ, chiếu lên bức tường trắng của phòng bệnh, phản chiếu một màu chói mắt. Cây xanh đặt bên cửa sổ cũng ủ rũ rũ xuống.

Khương Tinh Bạch chậm rãi uống hết bát cháo, rồi ngẩng đầu nhìn Lục Nghi Xuyên, cười khẽ.

"Nói thật, em không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy."

Chú mèo trắng nhỏ từ trong áo khoác của Lục Nghi Xuyên trèo ra, nhảy lên bàn.

Khương Tinh Bạch cúi đầu nhìn một lát, rồi từ phần thức ăn thanh đạm của mình gắp ra một miếng cá.

"Muốn ăn không?"

Khương Hành lắc đầu.

"Con mèo của anh thông minh ghê, thú vị hơn mèo của em nhiều."

Sau một hồi cười nói, đột nhiên Khương Tinh Bạch mở miệng:

"Anh nói là anh thay Khương Hành đến thăm em... Anh chắc chắn là anh ấy muốn đến không? Biết đâu, anh ấy chỉ mong em chết trên bàn phẫu thuật thôi."

Lục Nghi Xuyên ngồi đối diện, nghe cậu nói vậy, chỉ lặng lẽ ôm con mèo lại vào lòng.

"Em ấy sẽ không."

Khương Tinh Bạch khẽ cười, giọng mang theo ý giễu cợt.

"Vậy là chỉ có mình em ác độc thôi sao?"

Con mèo nhỏ trong tay Lục Nghi Xuyên khẽ kêu một tiếng.

Anh ta trầm mặc vài giây, sau đó chậm rãi lên tiếng.

"Khương Tinh Bạch, mọi chuyện đã qua rồi. So với việc chìm đắm trong quá khứ, sống tốt cho tương lai quan trọng hơn nhiều."

Sau khi anh ta nói xong, nụ cười trên môi Khương Tinh Bạch dần biến mất.

"Lục Nghi Xuyên, lời này thật sự là anh nói sao?"

"Không." Lục Nghi Xuyên đáp, "Là Khương Hành nói."

"Cũng phải thôi..." Khương Tinh Bạch khẽ thở dài. "Trong lòng anh, e rằng anh chỉ mong tôi chết sớm một chút để có thể xuống dưới đoàn tụ với Khương Hành. Không đúng..." Cậu lại bật cười. "Tôi thậm chí còn không có tư cách để đi theo anh ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!