Khương Hành là một bé mèo chân ngắn.
Bác sĩ thú y xoay tới xoay lui, kiểm tra từ đầu đến đuôi, cuối cùng mới đưa ra kết luận này.
"Mẹ của nhóc con này chắc cũng là mèo hoang. Chứ với dòng này thì không ai lại bỏ rơi cả. Có khi mẹ nó gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn, để lại một bé mèo con tự sinh tồn như vậy... Nó còn sống đến giờ đúng là kỳ tích."
Bác sĩ nhìn lớp lông tơ mới mọc của Khương Hành, đánh giá: "Sơ bộ phán đoán, chắc là một bé mèo Napoleon bạc, mắt hổ phách, lớn lên sẽ rất đẹp. Một bé mèo đẹp thế này mà lang thang bên ngoài... Lục tiên sinh, anh đúng là may mắn."
Nghĩ đến số tiền viện phí mà người đàn ông này chi ra lúc đầu, bác sĩ cười cảm thán: "Mà nói đúng hơn thì là mèo con may mắn gặp được anh, nếu không thì chưa chắc sống nổi."
Lục Nghi Xuyên không nói gì, vẻ mặt cũng chẳng có mấy phần vui vẻ. Khương Hành nhìn thấy, chủ động cọ vào tay anh.
Bộ lông mềm mượt lướt qua cổ tay, Lục Nghi Xuyên lấy lại tinh thần: "Vậy nó tiêm vắc
-xin được chưa?"
"Được rồi." Bác sĩ đáp: "Tính ra cũng đến tuổi tiêm. Mà à, giống mèo chân ngắn này thường có vấn đề về xương khớp, lúc chụp X
-quang không thấy gì bất thường, nhưng không biết sau này có bị biến dạng không. Anh cứ để ý nhé."
Lục Nghi Xuyên ghi nhớ từng lời, tiện tay gỡ Khương Hành đang bám chặt lấy tay áo anh xuống: "Ngoan, phải tiêm thôi."
Cái đuôi nhỏ cụp xuống ngay lập tức, mèo con lộ rõ vẻ không vui.
"Meooooo~!"
(Đau lắm đó!)
Bác sĩ vừa lấy xi
-lanh ra, Khương Hành đã tròn mắt kinh ngạc. Ống tiêm này... dài bằng nửa người cậu luôn! Dù trong lòng đã là một người trưởng thành mười tám tuổi, nhưng thấy cây kim to như vậy, cậu vẫn hoảng hốt theo bản năng.
Lục Nghi Xuyên không bắt mèo đeo vòng bảo hộ, mà ôm cậu lên, để đầu đối diện với mình, còn mông thì quay về phía bác sĩ: "Tiêm là phải tiêm. Nếu đau thì cứ cắn tôi."
Khóe miệng bác sĩ giật giật.
Ông mới vừa tới gần, mèo con đã run bần bật. Còn người đàn ông cao lớn kia, bàn tay đang đỡ mèo, chỉ cần mèo run lên một chút, ánh mắt anh cũng lập tức lạnh lùng liếc sang.
Bác sĩ: "..."
Có cần làm hắn trông như một tên phản diện vô nhân tính vậy không?
Trong phạm vi năm dặm quanh phòng khám này, không một con mèo hoang nào dám bén mảng lại gần. Bác sĩ cũng hiểu rõ hình tượng của mình trong mắt động vật.
Hắn thầm thở dài, nhẹ nhàng đẩy hết không khí trong xi
-lanh ra, nhấc đuôi mèo con lên, động tác thuần thục như nước chảy mây trôi.
Đến khi Khương Hành kêu "Meo ~!" ra tiếng thì bác sĩ đã hoàn thành xong xuôi.
Cặp mắt hổ phách của mèo con ngập nước, tủi thân ôm thanh xúc xích mèo gặm gặm. Lục Nghi Xuyên bị bác sĩ thuyết phục, mua thêm cả đống đồ, xếp hết vào cốp xe mới quay lại bế mèo.
Vừa nhìn thấy anh, mèo con lập tức gặm nhanh hơn.
Lục Nghi Xuyên túm gáy nó nhấc lên. Bé mèo vốn đã nhỏ, vừa bị nhấc lên liền cuộn thành một cục tròn xoe, cái đuôi gác lên bụng, hai chân trước siết chặt thanh xúc xích dài ngang cơ thể mình.
"Meo meo~!"
(Của em, anh không được lấy!)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!