"Mày còn trông chờ ai thích mày nữa chứ..."
Câu nói ấy như một dấu ấn hằn sâu lên người Lục Nghi Xuyên, theo anh suốt cả cuộc đời.
Anh dường như không xứng đáng để được yêu thương.
Lần duy nhất trong đời anh khát khao tình yêu, kết quả lại là vĩnh viễn đánh mất nó.
Cái giá ấy quá đắt, đến mức mỗi lần giật mình tỉnh giấc giữa đêm, anh đều tự hỏi có phải do bản thân tham lam quá không, có phải vì anh muốn quá nhiều nên mới bị đối xử như vậy không?
Nhưng nếu được một lần nữa, anh sẽ thu lại những mong muốn tham lam ấy, chỉ cầu xin duy nhất một điều—chỉ cần người ấy vẫn ở bên anh là đủ.
Anh không thể buông tay.
Khương Hành vốn nên là của anh, dù có chết, anh cũng không thể buông tay.....
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Khương Hành không hề biết Lục Nghi Xuyên đã nghĩ nhiều như thế.
Cậu nhìn chiếc vòng cổ bị mình vứt sang một bên, như đã hạ quyết tâm, giơ chân đạp lên nó.
Cậu không chắc làm vậy có tác dụng gì không, chỉ có thể thăm dò: "Lục Nghi Xuyên?"
Hàng mi buông xuống của người đàn ông khẽ run.
"Xin lỗi." Khương Hành nói, "Em không nên giấu anh chuyện đó. Em biết anh có thể sẽ buồn, nhưng em không ngờ anh lại buồn đến mức này. Nếu em biết trước, ngày đầu tiên em đã nói với anh rồi."
Giọng nói của thiếu niên trong trẻo, sạch sẽ, chỉ cần nghe thôi cũng cảm giác như mọi điều tốt đẹp trên đời này đều hội tụ trong cậu.
"Anh đừng buồn nữa được không? Có chuyện gì mình có thể nói ra rồi cùng giải quyết, đừng cứ giữ mãi trong lòng như vậy, không tốt đâu."
Đầu ngón tay đặt trên đầu gối của Lục Nghi Xuyên khẽ động đậy, cuối cùng, anh ngẩng đầu lên. Vì đã lâu không nói chuyện, giọng anh nghe khàn đặc:
"Em... không trách anh sao?"
Khương Hành nhìn anh: "Em chưa từng trách anh."
Nghĩ một lúc, cậu mèo đại gia chủ động đi đến bên anh, cọ cọ vào người anh, đôi mắt mèo híp lại, miệng phát ra những tiếng ư ử không theo giai điệu nào.
Đó là một dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng.
Dù Lục Nghi Xuyên đã đối xử với cậu như thế, nhưng cậu vẫn ỷ lại vào anh.
Cuối cùng, người đàn ông giơ tay lên, vu. ốt ve cổ cậu mèo nhỏ. Ngón tay anh lướt qua lớp lông mềm mại, những sợi lông ngắn cọ vào đầu ngón tay, tê tê ngứa ngứa, cảm giác ấy lan thẳng đến tận đáy lòng.
"Anh luôn không làm gì được với em."
Trong không khí vang lên một tiếng thở dài rất nhẹ.
Lục Nghi Xuyên nhặt chiếc vòng cổ lên, ánh mắt thâm trầm bao trùm lấy Khương Hành. "Vừa rồi em cũng thấy rồi đấy, bản chất của anh không giống như em nghĩ đâu. Nếu em không đeo vòng cổ, vậy thì em vẫn còn khả năng chạy trốn. Nhưng nếu em chọn đeo nó..."
"Nhung Nhung..." Anh nói, "Từ nay về sau, dù có chết, em cũng không thể rời xa anh nữa."
Khương Hành nhìn anh, nhận ra những ngón tay anh đang khẽ run rẩy dưới vẻ mặt bình tĩnh.
Ánh mắt một người một mèo giao nhau giữa không trung, vài giây sau, Khương Hành chậm rãi cúi đầu, chủ động đưa cổ mình vào chiếc lồng giam mà Lục Nghi Xuyên đã tự tay tạo ra cho cậu.
Thực ra không ai biết, so với sự bất an của Lục Nghi Xuyên, Khương Hành còn sợ hơn—cậu sợ rằng Lục Nghi Xuyên sẽ không cần cậu nữa.
Mặt trời dần khuất bóng, sắc trời bên ngoài tối dần. Dưới ánh sáng mờ nhạt, Lục Nghi Xuyên một lần nữa đeo chiếc vòng cổ lên cho Khương Hành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!