Chương 4: (Vô Đề)

"Lục Nghi Xuyên, gặp anh còn khó hơn gặp Hoàng đế nữa."

Cao Chí Lan đặt đĩa đồ ăn trong tay xuống trước mặt Lục Nghi Xuyên, thả người ngồi đối diện anh, liếc mắt nhìn đĩa cơm của anh:

"Đừng nói với em là anh đang ăn cơm chiên trứng của cái quán ở dãy cuối đấy nhé? Đúng là anh mà, vừa đến đã chọn ngay hàng khó nuốt nhất."

Người đàn ông khựng tay cầm đũa, giọng điệu bất lực:

"Họp muộn, gọi đại món nào đó thôi. Em tìm tôi có chuyện gì?"

Lúc này Cao Chí Lan mới nhớ ra mục đích mình đến đây:

"Dạo này anh bận gì mà tin nhắn không trả lời, người cũng không thấy mặt vậy?"

Lục Nghi Xuyên cúi đầu, dùng đũa gạt từng miếng hành lá trong đĩa ra, không ngẩng lên:

"Họp nhóm, hướng dẫn luận văn, còn có việc làm thêm nữa. Bận quá nên quên trả lời tin nhắn."

Cao Chí Lan nhấp một ngụm sữa đậu nành, nghe vậy thì kinh ngạc nhướn mày:

"Anh? Đi làm thêm á?"

Động tác trên tay Lục Nghi Xuyên không dừng lại, dưới ánh đèn nhà ăn, ngón tay anh thon dài, làn da trắng nõn, từng khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay thấp thoáng những đường gân xanh.

"Quán cà phê ven sông, không xa trường lắm. Nếu có thời gian thì ghé thử, tôi giảm giá cho em."

"Thôi miễn..." Cao Chí Lan xua tay. "Em là người thô kệch, không uống nổi cái thứ vừa đắng vừa chát như cà phê đâu."

"Anh túng tiền lắm hả? Sao lại phải đi làm thêm?"

"Chắc cũng chưa đến mức túng lắm." Lục Nghi Xuyên cười hiền, "Dù sao rảnh cũng là rảnh, tìm việc gì làm cho khuây khỏa thôi."

Cao Chí Lan chậm rãi giơ ngón cái lên: "Đúng là anh. À mà này, Triệu Sóc đâu? Hôm nay không đi cùng anh à?"

Lục Nghi Xuyên liếc mắt về phía cửa: "Cậu ta bị giáo viên giữ lại hỏi bài rồi. Nếu tính thời gian thì chắc cũng sắp tới đây."

Đúng lúc lời anh vừa dứt, bóng dáng Triệu Sóc liền xuất hiện ở đầu cầu thang.

Cậu ta ngồi phịch xuống bên cạnh Lục Nghi Xuyên, mặt mày ủ rũ: "Kiếp trước giết người, kiếp này học Triết. Hồi đó chắc em bị đập đầu nên mới chọn cái ngành này."

Triệu Sóc nằm gục xuống bàn một lúc, cuối cùng cũng hồi lại chút sức, quay đầu nhìn Lục Nghi Xuyên, "Anh Lục vẫn là anh Lục, dù đổi ngành cũng phải thi đậu vào cái ngành học địa ngục này, khiến bọn em áp lực đến mức không còn chỗ mà ngóc đầu lên."

Cao Chí Lan chen ngang: "Thế mới nói anh ấy thực sự yêu thích ngành này, sao có thể so với bọn em – đám chỉ muốn kiếm tấm bằng rồi chuồn?"

Triệu Sóc giơ tay đầu hàng, "Học muội, em nói đúng lắm, anh xin tha."

Chỉ trong chốc lát, trước mặt Lục Nghi Xuyên đã có một đống hành lá bị nhặt ra.

Cao Chí Lan và Triệu Sóc trò chuyện rôm rả bên tai anh, nhưng anh có nghe hay không thì cũng chẳng ai biết. Chỉ thấy anh cúi đầu, lặng lẽ nhặt hành lá ra khỏi đĩa cơm.

Cao Chí Lan tò mò: "Học trưởng, anh không ăn hành lá à?"

Chưa kịp để Lục Nghi Xuyên trả lời, Triệu Sóc đã nhanh miệng đáp thay, "Không phải không ăn, mà là thói quen của anh ấy đấy. Mỗi lần ăn cơm đều phải nhặt hết hành lá ra trước, rồi mới ăn từng món một. Chắc là không chịu nổi cảnh có thứ gì đó màu xanh trộn lẫn vào đồ ăn chăng?"

Lục Nghi Xuyên múc một thìa đầy hành lá cho vào miệng, chẳng hề cáu khi bị Triệu Sóc trêu chọc, chỉ thản nhiên nói: "Thành thói quen rồi. Mà này, học muội, em vẫn chưa nói tìm anh có chuyện gì?"

"À..." Cao Chí Lan đáp, "Chuyện là thế này, lần trước hội sinh viên tổ chức gây quỹ cho cô nhi viện ấy, bọn em đã dùng số tiền đó mua quần áo, đồ chơi và một ít đồ ăn. Anh là người quyên góp nhiều nhất, nên hội sinh viên nhờ em hỏi xem anh có muốn cùng bọn em đến cô nhi viện phát quà không?"

Lục Nghi Xuyên ăn một miếng cơm rang, mùi vị quả thật như lời Cao Chí Lan nói—khó mà diễn tả thành lời. Nhưng anh vẫn bình thản nuốt xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!