Bữa ăn dành cho mèo rất ngon, nhưng Khương Hành lại không thể giả vờ như không có gì xảy ra.
Biệt thự rất lớn, cậu chỉ là một chú mèo. Dù hàng ngày thay đổi nơi chơi, thì với diện tích như vậy, cậu vẫn có thể vui chơi trong một thời gian dài.
Nhưng chỉ cần Khương Hành rời khỏi tầm mắt Lục Nghi Xuyên quá mười phút, người đàn ông đó vẫn luôn tìm thấy cậu một cách chính xác.
Anh ta cũng không vội vã quay về, chỉ đứng cách cậu không quá xa, bình thản quan sát. Chờ đến khi Khương Hành chơi đã, anh ta mới ôm cậu về nhà.
Trong khoảnh khắc đó, Khương Hành chợt nhận ra mình như bị nhốt trong một cái lồng khổng lồ.
Một cái lồng do Lục Nghi Xuyên tự tay tạo ra.
Tại đây, cậu tưởng như tự do, nhưng trên thực tế, mọi hành động đều nằm trong sự giám sát của anh ta. Bao lâu nay Lục Nghi Xuyên không ra ngoài, cậu cũng chẳng gặp gỡ ai khác. Cuộc sống của họ dường như chỉ còn lại hai người.
Khương Hành không hiểu vì sao Lục Nghi Xuyên lại làm vậy, chỉ làm mơ hồ đoán rằng có gì đó đang trượt dần về một hướng không thể kiểm soát.
Vì sự lo lắng đó, ngày hôm sau, Khương Hành tỉnh dậy sớm hơn thường lệ.
Cậu mở mắt, bên ngoài vẫn chưa hẳn sáng, chỉ có ánh ràng sáng mơ hồ ở chân trời. Còn người đã từng nằm kế bên cậu lại không thấy đâu nữa, chỉ còn lại chút hơi âm trên chăn.
Khương Hành trở mình, nhìn ra ngoài ban công và bắt gặp Lục Nghi Xuyên.
Anh ta đang tựa vào lan can, điện thoại áp vào tai, cánh cửa từ phòng ngủ dẫn ra ngoài đã bị đóng kín, cách âm hoàn hảo khiến Khương Hành không nghe rõ anh ta đang nói gì.
Sáng sớm trời lạnh, Lục Nghi Xuyên chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng, ngón tay tựa trên lan can bị gó nắng làm tái nhợt, trên gương mặt đã mất đi vẻ ân cần quen thuộc, thay vào đó là sự mệt mỏi và bất đồng.
Khương Hành luôn nhìn chằm chằm vào anh, lúc này mới phát hiện ra màu môi của hắn nhạt đến thế nào. Đôi môi nhợt nhạt kết hợp với làn da trắng bệch, thoạt nhìn tựa như một tờ giấy.
Ánh mắt của Khương Hành rất kín đáo, từ đầu đến cuối Lục Nghi Xuyên đều không phát hiện ra. Không biết người bên kia điện thoại nói gì, anh chỉ khẽ nhếch môi, nụ cười mang theo vài phần giễu cợt, sau đó cúp máy.
Từng tia sáng buổi sớm dần dần lan rộng, ánh sáng lạnh lẽo buổi sáng chiếu lên gương mặt của Lục Nghi Xuyên. Anh dựa vào ban công, khẽ nghiền ngón tay, trông có vẻ như đang muốn hút thuốc, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, cuối cùng lại không thực hiện mà chỉ đứng lặng một lát trong gió, sau đó mới xoay người trở về phòng ngủ.
Ngay khoảnh khắc anh bước vào, Khương Hành lập tức trở mình, đưa lưng về phía anh, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cậu có thể cảm nhận được người đàn ông đang đứng ngay bên giường, nhưng anh không vội lên giường ngay mà đợi đến khi cơ thể bị gió thổi lạnh của anh dần ấm lên mới kéo chăn lên.
Dường như sợ làm cậu thức giấc, động tác của Lục Nghi Xuyên rất nhẹ nhàng. Việc đầu tiên anh làm khi lên giường không phải là đắp chăn mà là kéo chú mèo đang quay lưng với anh vào trong lòng.
Hơi thở của Khương Hành rất khẽ. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng đầu ngón tay còn hơi lạnh của người đàn ông nhẹ nhàng lướt qua đầu mình, sau đó trượt xuống ngực.
Trước đây, cậu luôn nghĩ đó chỉ là cách anh vu. ốt ve mèo, cho đến lúc này, cậu mới chợt nhận ra:
Anh không đơn thuần đang vu. ốt ve cậu, mà là đặt đầu ngón tay lên tim cậu, như thể chỉ bằng cách đó, anh mới có thể xác nhận rằng cậu vẫn còn sống.
Trái tim của Khương Hành bỗng nhiên thắt lại.
Bàn tay kia cứ thế đặt lên ngực cậu. Rõ ràng lực đạo rất nhẹ, nhưng cậu lại cảm thấy như cả trái tim cùng cơ thể mình đều bị siết chặt, trong phút chốc chua xót vô cùng.
Khương Hành từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ là một đứa trẻ thông minh. Dù là trong học tập hay những việc khác, cậu luôn cần nhiều thời gian hơn người khác để hiểu và lĩnh hội.
Trước đây cậu luôn vô tư lự, không có chí hướng gì lớn lao, cũng chưa từng cảm thấy bản thân như vậy là có gì không ổn.
Cho đến giây phút này, khi cậu tựa vào lòng Lục Nghi Xuyên, sống lưng áp sát vào lồng ng. ực anh, còn trái tim cậu đang tựa vào đầu ngón tay anh.
Lần đầu tiên trong đời, một người luôn lạc quan như Khương Hành lại sinh ra một cảm xúc gọi là hối hận.
Cậu hối hận vì sự chậm chạp của bản thân, chậm chạp đến mức cho đến hôm nay mới nhận ra sự bất thường của mọi chuyện.
Mặt trời vàng rực từ phía chân trời dần dần ló dạng, ánh sáng ấm áp xua tan cái lạnh của cả một đêm dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!