Năm Khương Hành học lớp 8, Lục Nghi Xuyên học lớp 10.
Cả hai học chung một trường, nhưng một người ở khu trung học cơ sở, một người ở khu trung học phổ thông, một nam một bắc. Nếu không cố ý, rất khó để gặp nhau.
Ngày khai giảng, Khương Hành trốn tiết, lén chạy đến hội trường lớn của khu trung học phổ thông.
Lúc cậu đến nơi, đúng lúc Lục Nghi Xuyên đang bước lên sân khấu để phát biểu.
Thiếu niên ấy cao ráo, thẳng tắp, đứng đó như cây tùng vững chãi dưới ánh trăng.
Thậm chí anh còn chưa kịp mở lời, bên dưới đã có người cầm loa hét lên:
"Lục Nghi Xuyên, mẹ cậu là tiểu tam sinh ra cậu, bây giờ bố cậu lại có tiểu tam mới. Cậu có gì muốn nói không?"
Lời lẽ tr. ần trụi, tràn đầy ác ý.
Cả hội trường xôn xao, thầy cô trong ban giám hiệu còn chưa kịp phản ứng, người đó đã nói tiếp:
"Đúng là nghiệp quật nhãn tiền. Khi mẹ cậu làm tiểu tam, bà ta có nghĩ đến ngày hôm nay không? Là con trai của tiểu tam mà còn lên sân khấu phát biểu, trường học có biết thân phận của cậu không?"
Lúc các giáo viên kịp hoàn hồn để ngăn cản thì đã muộn.
Tất cả ánh mắt trong hội trường đều đổ dồn về phía sân khấu.
Nơi đó, chỉ có một người đơn độc đứng giữa ánh đèn trắng, từng biểu cảm trên khuôn mặt anh đều bị phơi bày rõ ràng.
"Mẹ của Lục Nghi Xuyên là kẻ thứ ba chen chân vào gia đình người khác, ép chính thất tức đến chết rồi mới đường hoàng trở thành bà chủ nhà họ Lục."
"Cậu chủ nhà họ Lục mà các người tôn sùng thực chất chỉ là con trai của tiểu tam, trong người chảy dòng máu dơ bẩn."
Khoảnh khắc đó, ánh mắt tất cả những người có mặt đều tràn ngập sự hoài nghi, ghê tởm và chế nhạo, dần dần hướng về phía sân khấu.
Sân khấu rộng lớn nhưng trống trải đến lạ.
Ánh đèn trắng sáng như cột nhục nhã, đóng đinh anh vào đó, khiến anh không thể động đậy dù chỉ một chút.
Lục Nghi Xuyên như một con khỉ trong gánh xiếc, ngay ngày khai giảng đã bị lột trần từng lớp vỏ bọc, t. rần tr. ụi phơi bày trước bàn dân thiên hạ.
Cho đến khi một bóng dáng nhỏ bé len qua đám đông, chạy về phía anh.
Dáng người đó bé nhỏ, như củ khoai tây, nhưng lại mở rộng vòng tay, không hề do dự đứng chắn trước mặt anh.
Khương Hành cầm micro trên sân khấu, giọng nói ngắt quãng, thậm chí còn run rẩy, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
"Mày cứ luôn miệng chửi Lục Nghi Xuyên là con trai của tiểu tam, nói mẹ cậu ấy là kẻ thứ ba, nói trong máu cậu ấy có bẩn thỉu..."
"Nếu thực sự có gì dơ bẩn, thì đó cũng không phải từ mẹ cậu ấy, mà là từ cha cậu ấy—người đàn ông không biết giữ mình kia."
"Hơn nữa, chẳng ai có quyền chọn nơi mình sinh ra. Mày dùng một điều mà người ta không thể thay đổi để phán xét một con người, vậy tao thấy chính mày mới là kẻ đáng khinh nhất. Nếu mẹ mày biết mày là loại người này, bà ấy hẳn sẽ càng hối hận vì đã sinh ra mày."
Khương Hành cảm thấy thế giới này thật nực cười.
Một cuộc hôn nhân sai lầm, một mối quan hệ bất chính. Nhưng thay vì trách kẻ gây ra bi kịch, họ lại đổ lỗi cho nguyên nhân và hậu quả, để rồi kẻ đứng sau tất cả lại có thể lặng lẽ ẩn mình.
Cậu không phủ nhận sai lầm của mẹ Lục Nghi Xuyên. Nhưng cậu cũng hiểu rằng, nếu không phải bà ấy, thì cũng sẽ có một người phụ nữ khác thế chỗ.....
Chuyện ở hội trường ồn ào quá lớn, cuối cùng cũng đến tai mẹ của Lục Nghi Xuyên.
Anh bị bà ta túm cổ áo, bắt quỳ trước mặt cha mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!