Chương 37: (Vô Đề)

Khương Hành ngủ một giấc dậy, phát hiện Lục Nghi Xuyên không có ở đó.

Cậu uốn lưng, duỗi người thật dài trên giường, bàn chân giẫm lên ga trải giường mềm mịn, không nhịn được cào cào vài cái, lập tức làm xước ra mấy sợi chỉ.

Chột dạ thu móng vuốt lại, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Vì vậy, cậu nhảy xuống giường, lao đến cào cào vào tấm bảng cào móng điên cuồng một trận, sau đó đuổi theo con chuột điện chạy vài vòng. Đợi đến khi xả hết năng lượng dư thừa, cậu mới hài lòng ngồi xuống ăn sáng.

Chưa ăn được bao nhiêu, cậu bỗng nghe thấy ngoài ban công có tiếng sột soạt.

Khương Hành quay đầu lại, thấy Tam thể nhảy xuống từ cây ngô đồng.

Cậu lập tức chạy ra mở cửa cho nó: "Cậu không phải đã trốn khỏi bệnh viện thú y rồi sao? Sao lại quay về đây?"

Tam thể nhìn chằm chằm vào bữa sáng xa hoa trong bát của Khương Hành, không nhịn được chen cậu sang một bên, cúi đầu ăn luôn.

Khương Hành không có thói quen giữ thức ăn riêng, nhìn thấy bộ dạng lấm lem, bụi bặm của Tam thể, ngược lại còn đẩy cái bát về phía nó.

Sau khi ăn no, Tam thể mới lên tiếng: "Tôi không thích ở đó, nên quay về thôi."

Nó nói rất thản nhiên, nhưng Khương Hành lại ngớ ra: "Nhưng từ bệnh viện về trường phải mất tận nửa tiếng đi xe đấy."

"Thế nên tôi đi bộ hai ngày."

"..."

Trong lòng Khương Hành lặng lẽ giơ ngón tay cái với nữ thần.

Tam thể ngậm cổ mèo con tha ra ngoài phơi nắng.

Ánh mặt trời ấm áp, không còn những kẻ chuyên đi bắt mèo nữa, khu rừng nhỏ sau trường lác đác vài bóng mèo phơi nắng.

Tam thể ngậm Khương Hành leo lên cây.

Khương Hành duỗi người trên thân cây, không muốn động đậy.

Làm mèo thật sướng, ăn no rồi nằm phơi nắng, không cần học hành, cũng chẳng cần làm việc.

Tam thể nằm bên cạnh, lật người, hỏi cậu: "Cậu nói xem, Mèo Cam bọn họ có quay về không?"

Lá cây bị gió thổi đung đưa, một chiếc lá nhọn lướt qua chóp mũi Khương Hành, làm cậu hắt xì một cái: "Chắc sẽ quay lại thôi, dù sao nếu không có ai nuôi chúng, nơi này vẫn là nhà của chúng mà."

Nghĩ đến việc Mèo Cam vừa đánh mất "của quý" của mình, rồi nhìn Tam thể vẫn chưa hay biết gì, Khương Hành thăm dò hỏi: "À... cậu thấy Mèo Cam thế nào?"

Vết thương trên người Tam thể vẫn chưa lành hẳn, nhưng từng cử động của nó vẫn tao nhã vô cùng. Nó liếc sang, giọng điệu thờ ơ mang theo chút khinh thường: "Th. ô t. ục, vô lý, khiến mèo bực bội."

Mèo trụi lông ngớ người: "Vậy tại sao cậu lại cứu nó?"

Tam thể giơ móng vỗ cậu một cái: "Meo muốn cứu thì cứu."

Khương Hành ôm đầu, rụt cổ lại, nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không nỡ nói cho Tam thể biết sự thật tàn nhẫn kia, chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở: "Có lẽ đợi Mèo Cam quay về, cậu sẽ phát hiện nó đã không còn như trước nữa."

"Tại sao?"

Khương Hành nhìn nó bằng ánh mắt đầy thương xót.

Bởi vì từ giờ trở đi, nó sẽ là chị em với cậu rồi.

-----

Buổi sáng, ánh nắng ấm áp mà không chói mắt, xung quanh toàn là tiếng ngáy khe khẽ của lũ mèo. Khương Hành vừa mới thức dậy chưa bao lâu đã không chịu nổi thứ âm thanh trắng ru ngủ này, lại bị dụ dỗ chìm vào giấc ngủ cùng bầy mèo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!