Chương 35: (Vô Đề)

Mèo hai tháng tuổi, ăn và ngủ là chuyện quan trọng nhất.

Khương Hành lười biếng quấn lấy Lục Nghi Xuyên cả nửa ngày. Đến sáng hôm sau, khi uể oải bò dậy, cậu mới sực nhớ đến bạn nhỏ của mình.

Trên giường không có ai.

Khương Hành nhảy xuống, bốn chân nhỏ chạy lạch bạch khắp nơi, cuối cùng tìm thấy Lục Nghi Xuyên trong phòng tắm.

Anh đang thay đồ.

Ngón tay anh móc lấy áo bệnh nhân kéo xuống, để lộ phần thân trên tr. ần trụi.

Trong miệng anh ngậm thứ gì đó, một sợi dây đỏ trượt khỏi khóe môi, vắt ngang qua xương quai xanh lạnh lẽo. Tiếp xuống dưới, vóc dáng tuy gầy nhưng vẫn có thể thấy mơ hồ đường nét cơ bụng, vòng eo thon gọn, thu gọn trong chiếc quần dài màu đen.

Khương Hành ngây người.

Khoảnh khắc sau, áo bệnh nhân đã phủ lên đầu cậu.

Lúc cậu loay hoay chui ra khỏi lớp vải, Lục Nghi Xuyên đã mặc xong áo thun. Anh hé miệng, dùng tay đón lấy thứ trong miệng rồi nhét vào cổ áo, ánh mắt rơi xuống cậu:

"Sao trông cậu có vẻ hơi thất vọng?"

Khương Hành giơ móng vuốt lên xoa mặt, trong lòng muốn mắng anh nói linh tinh, nhưng vì bị chiếc áo còn lưu lại hơi ấm của Lục Nghi Xuyên trùm lên đầu, trong đầu lại toàn hình ảnh vừa rồi, nên nhất thời cậu chẳng nói được gì.

Ánh cười lóe lên trong đáy mắt Lục Nghi Xuyên. Anh bế mèo con lên đặt lên vai mình:

"Sao hôm nay dậy sớm thế?"

Tầm nhìn của Khương Hành xuyên qua cửa phòng tắm, rơi vào chiếc đồng hồ treo trên tường đối diện. Kim giờ chỉ thẳng vào số chín.

Lục Nghi Xuyên dừng một chút, sau đó chậm rãi nói:

"Mèo con thì nên ngủ nhiều hơn."

Móng chân hồng nhạt chạm nhẹ lên má anh. Anh cười, để mặc cậu nghịch ngợm.

Giây tiếp theo, mèo con bám lên vai anh, meo meo kêu liên hồi.

"Lục Nghi Xuyên, mèo đâu? Hôm qua còn nhiều mèo thế cơ mà?"

Hôm nay trời không đẹp lắm. Lục Nghi Xuyên lấy một chiếc áo khoác:

"Đi thôi, đưa em đi gặp bạn của mình."

Bệnh viện thú y cách bệnh viện nơi Lục Nghi Xuyên điều trị không xa, chỉ mất vài phút đi bộ.

Khương Hành rất quen thuộc với nơi này. Đây chính là bệnh viện cậu từng nằm khi bị ốm. Cảm giác đau nhói vì mũi tiêm ở mông cách đây bốn ngày vẫn còn in sâu trong trí nhớ.

Bác sĩ ở bệnh viện có quen biết sơ sơ với Lục Nghi Xuyên. Vừa nhìn thấy anh, bác sĩ đã chủ động chào hỏi: "Tôi nhớ chưa đến một tuần mà? Hôm nay lại có chuyện gì thế?"

Chú mèo nhỏ bị trụi lông thò đầu ra khỏi cánh tay anh, một cái đầu lông xù xinh xắn lộ ra.

Lục Nghi Xuyên tóm tắt lại sự việc hôm đó. Bác sĩ nghe xong thì kinh ngạc: "Hoàn toàn không ngờ rằng có cả một nhóc tì tham gia vào chuyện này. Đám mèo đó tuy bị thương nặng nhưng may mà không nguy hiểm đến tính mạng."

Ông dẫn Lục Nghi Xuyên vào trong, vừa đi vừa nói: "Con bị thương nặng nhất là một bé mèo cam. Kẻ ra tay với nó đúng là không phải con người. Tôi xem thử thì thấy toàn bộ móng vuốt bên phải của nó bị nhổ sạch. móng tay đau liên kết đến tim, không biết lúc đó đau đến mức nào nữa."

Những con mèo hoang bị thương đều được sắp xếp trong một căn phòng. Bác sĩ mở cửa, bên trong là một nhóm mèo đang nằm ngủ. Vì bị thương nên hầu hết đều chìm trong giấc ngủ. Chỉ có một chú mèo tam thể trong góc là ngước mắt lên khi cửa phòng mở ra.

Vừa nhìn thấy mèo tam thể, Khương Hành lập tức nhảy khỏi cánh tay Lục Nghi Xuyên, chạy tới dưới gầm bàn, ngẩng đầu nhìn nó: "Cậu ổn chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!