Khu chung cư cũ nát này là nơi đủ hạng người tụ tập, từ dân lao động đến những kẻ có máu mặt trong xã hội đen. Máy quay giám sát cứ lắp lên là bị tháo xuống, các vụ án hình sự lớn nhỏ xảy ra như cơm bữa. Vì vậy, dù có nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết, chẳng ai dám xía vào chuyện này, càng không ai nghĩ đến chuyện báo cảnh sát.
Đến khi mọi chuyện vỡ lở, cảnh sát đến nơi thì cảnh tượng trong căn phòng khiến họ chết lặng, không nói nên lời.
Thực tập sinh đi sau viên cảnh sát nhìn thấy gương mặt bê bết máu thịt của nam sinh thì không nhịn được mà mắng một câu:
"Đáng đời."
Viên cảnh sát im lặng, đảo mắt nhìn khắp căn phòng.
Tên nam sinh ngược đãi mèo đang đứng nép vào góc tường, ôm lấy mặt mà gào khóc đau đớn. Nhưng ngay khi nhìn thấy cảnh sát bước vào, tiếng kêu của hắn lập tức im bặt, đôi mắt đầy hoảng loạn.
Không xa chỗ hắn đứng, một người đàn ông mặc đồ bệnh nhân đang quỳ một gối trên sàn, ôm chặt một con mèo trụi lông vào lòng. Đôi mắt con mèo tròn xoe, có chút ngơ ngác. Khi người đàn ông nhẹ nhàng xoay nó lại, nó liền ôm bụng, hoảng hốt kêu lên một tiếng.
Một người đàn ông hơi mập thấy cảnh sát vào thì lập tức lao tới, chỉ vào tên nam sinh mà tố cáo:
"Cảnh sát! Chính hắn! Hắn ngược đãi mèo! Anh nhìn xem lũ mèo bị hành hạ thành cái dạng gì rồi?!"
Viên cảnh sát cuối cùng cũng chuyển ánh mắt sang người đàn ông đứng bên cạnh.
"Anh là người báo án?"
"Đúng, đúng vậy!" Tống Chương gật đầu liên tục, nhưng rồi nhận ra ánh mắt viên cảnh sát có chút kỳ lạ, hắn ta liền nhìn theo hướng đó—Lục Nghi Xuyên.
"Đó là bạn tôi." Hắn ta nói, rồi liếc sang con mèo trong lòng Lục Nghi Xuyên, "Con mèo đó là của cậu ấy. Cậu ấy vẫn còn đang nằm viện, vừa nghe tin mèo bị mất tích đã sốt ruột đến mức không chịu nổi, tốn bao công sức mới tìm ra chỗ này."
Hắn ta lén lút nói thêm: "Anh có thấy mũi tên dưới chân tên kia không? Nếu chúng tôi không kịp đến, mũi tên đó đã cắm thẳng vào con mèo rồi."
Viên cảnh sát nhìn khắp căn phòng, thở dài.
"Đưa cả người lẫn mèo đi bệnh viện trước đi. Còn các anh..."
Anh ta dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua người đàn ông gầy yếu, rồi nói tiếp:
"Bạn anh cũng về bệnh viện luôn đi. Còn anh theo tôi về làm biên bản."
Tống Chương có hơi lo lắng, quay sang nhìn Lục Nghi Xuyên.
Người đàn ông vừa rồi còn điên cuồng tìm mèo, giờ lại trở nên bình tĩnh một cách kỳ lạ. Anh nghiêng đầu ho khẽ một tiếng, sắc mặt cuối cùng cũng có chút huyết sắc.
Anh ôm con mèo, chống tay lên đầu gối, chậm rãi đứng dậy.
Cửa sổ mở toang, gió thổi vào làm rèm cửa khẽ tung bay. Ánh mặt trời xuyên qua, chiếu xuống người anh, mang theo một hơi ấm dịu dàng.
Sắc mặt anh vẫn trắng bệch, trông như có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Nhưng dáng đứng lại thẳng tắp, cao ráo, trên người mang theo khí chất thanh tao, cao quý, tựa như khắc sâu vào tận xương tủy.
Anh nhìn Tống Chương, khẽ cong môi, mỉm cười.
"Vậy tôi về trước đây."
"Những chuyện còn lại, phiền cậu lo liệu."
Tống Chương: "..."
Mấy viên cảnh sát còn lại bắt đầu dọn dẹp hiện trường lộn xộn, trong khi đó thực tập sinh phụ trách hỏi cung Tống Chương.
"Cửa phòng đó là các anh phá sao?"
Tống Chương chà xát hai tay, cười cười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!