Chương 31: (Vô Đề)

Khương Hành tỉnh dậy khi trời đã đứng bóng. Cậu bò ra khỏi ổ mèo, đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Lục Nghi Xuyên đâu.

Từ sau khi gặp Khương Chước hôm qua, cậu cảm nhận rõ ràng rằng tâm trạng của Lục Nghi Xuyên có gì đó không ổn. Nhưng cậu chỉ là một con mèo, không biết nói, có kéo quần hắn rách bươm cũng chẳng nhận được phản ứng gì.

Đến lúc thấy Lục Nghi Xuyên ngủ quên trên ban công, cậu còn cố gắng dùng thân thể nhỏ bé của mình kéo một tấm chăn đến đắp cho anh, định chờ anh tỉnh lại để hỏi rõ tình hình. Kết quả là chưa kịp hỏi gì, chính cậu lại ngủ gục trên đầu gối anh. Đến khi thức dậy, người đã đi mất rồi.

Khương Hành như một góa phụ tuyệt vọng, đi tới đi lui trong ký túc xá suốt nửa ngày, nhưng chẳng làm được gì cả.

Thế là... càng tuyệt vọng hơn.

Khi cậu đang vò đầu bứt tai, thì một con mèo tam thể trèo từ cây ngô đồng ngoài ban công vào phòng.

Nhìn thấy nó, phản xạ đầu tiên của Khương Hành là chơi trốn tìm.

"Không trốn, hôm nay tôi không có tâm trạng."

"Không phải chuyện đó." Tam thể nghiêm túc nói. "Mèo cam mất tích rồi."

"... Cái gì?"

Lần lượt, mấy con mèo khác cũng trèo lên từ cây ngô đồng, lông xù xì ngồi thành hàng dài trên ban công ký túc xá của Lục Nghi Xuyên.

Hội nghị mèo chính thức bắt đầu.

Dù là nhỏ nhất, nhưng cũng là thông minh nhất, Khương Hành lập tức bị vây vào giữa. "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Tam thể nói: "Hôm trước tôi định đi tìm mèo cam, nhưng không thấy nó đâu. Lúc đầu tôi nghĩ nó đi chơi ở đâu đó, nhưng đến hôm nay vẫn không có tin tức gì."

"Không chỉ mèo cam đâu, còn nhiều mèo khác cũng mất tích."

Mặc dù A Đại có rất nhiều mèo hoang, nhưng mỗi con mèo đều có bạn bè của mình, một con mất tích chắc chắn sẽ có mèo khác biết. Lần lượt, mấy con mèo lên tiếng bổ sung.

"Mèo mướp hay đi bắt cá với tôi cũng mất rồi."

"Cả con mèo trắng què nữa."

"Còn..."

"Còn..."

Một bầy mèo ngồi trên ban công kêu gào meo meo, đến mức lông trên mặt Khương Hành cũng bị cọ xù lên. Cậu kêu lên một tiếng, trấn an đám mèo đang hoảng loạn: "Bình tĩnh nào, từng con một nói, các cậu gặp những con mèo mất tích lần cuối khi nào?"

Sau một hồi hỗn loạn, cuối cùng Khương Hành cũng chắp nối được các thông tin: Trong vòng một tuần qua, ít nhất đã có mười con mèo biến mất.

Nhìn con số này, tim Khương Hành trầm xuống. Mèo mất tích nhiều như vậy, chín phần là do con người ra tay.

Cậu đưa cả đám mèo vào trong phòng, không quan tâm liệu Lục Nghi Xuyên có phát hiện thân phận của mình hay không, rồi chỉ huy mấy con mèo lớn mở tủ ra.

Khương Hành không thích ăn thức ăn hạt, mà Lục Nghi Xuyên cũng chiều cậu, ngày ba bữa đều đút pate mèo, thế nên thức ăn hạt trong tủ gần như vẫn còn đầy.

Móng vuốt và răng của mèo hoang rất sắc bén. Dù chúng đã cố nhẹ nhàng, nhưng trong lúc lôi kéo, mấy túi thức ăn vẫn bị cào rách, khiến hạt thức ăn đổ tràn ra sàn nhà.

Khương Hành tưởng tượng cảnh Lục Nghi Xuyên nhìn thấy đống lộn xộn này, lập tức rùng mình.

"Được rồi, được rồi, đừng kéo nữa, kéo thêm chút nữa là tôi chết không toàn thây mất."

Cậu quay sang bầy mèo, dặn dò: "Hai ngày tới các cậu cứ đến đây ăn, nhưng nhất định không được ăn đồ do con người cho, đặc biệt là từ những kẻ ở những nơi hẻo lánh mà tỏ ra quá nhiệt tình."

Sau khi mèo hoang ăn no, Khương Hành nhảy lên ghế, gõ nhẹ móng vuốt lên đầu mấy con đàn em rồi tuyên bố: "Tiếp theo, chúng ta sẽ lập kế hoạch tác chiến."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!