Lục Nghi Xuyên ngủ một giấc thật sâu. Khi tỉnh dậy, trời đã khuya.
Ánh trăng như nước, đổ xuống thứ ánh sáng bạc dịu dàng, bao trùm ban công nhỏ trong một màn sáng mờ ảo.
Anh cúi đầu, phát hiện không biết từ lúc nào, trên người mình được đắp một chiếc chăn mỏng.
Chiếc chăn phủ trên người anh không ngay ngắn, lấm tấm vài vệt bụi không rõ từ đâu dính vào. Trên đùi anh, một chú mèo con trọc lóc đang cuộn tròn ngủ say.
Anh đưa đầu ngón tay lướt qua vết sẹo trên lưng con mèo, trong lòng cảm thấy dường như mình đã bỏ lỡ điều gì đó. Nhưng khi cố nghĩ kỹ, cơn mệt mỏi trong lòng lập tức nhấn chìm anh.
Trái ngược với tâm trạng uể oải, trông Lục Nghi Xuyên lại rất tỉnh táo. Đôi mắt vốn tĩnh lặng như tro tàn, giờ đây hiếm hoi ánh lên một tia sáng.
Ngọn nến cháy đến tận cùng, ngọn lửa lại sáng rực nhất.
Anh đứng dậy, bế mèo con về ổ.
Suốt quá trình đó, chú mèo ngủ rất say, dù bị di chuyển cũng chỉ co duỗi móng vuốt, trở mình rồi tiếp tục ngủ.
Lục Nghi Xuyên đứng nhìn một lúc, rồi cầm chìa khóa rời khỏi ký túc xá.
Tống Chương lại tăng ca, làm đến mức hai mắt thâm quầng, mặt mày tái mét như xác chết.
Hắn nghĩ, chắc bệnh nhân chưa chết thì hắn cũng nhảy lầu từ bệnh viện xuống trước cho rồi.
Khi Lục Nghi Xuyên đề nghị mời hắn ăn khuya, hắn đồng ý ngay không cần suy nghĩ.
Dù Lục Nghi Xuyên đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Lục, nhưng anh ta vẫn rất giàu. Tống Chương không chút do dự chọn nhà hàng đắt nhất, cũng chẳng khách sáo mà gọi một bàn đầy thức ăn.
Thành phố A không có đêm thực sự, dù nửa đêm đường phố vẫn tấp nập xe cộ, đèn neon vẫn chớp sáng rực rỡ.
Cửa sổ sát đất trong phòng VIP tầng thượng bao trọn khung cảnh đêm của thành phố. Đứng ở đó, cảm giác như cả thành phố đều nằm gọn dưới chân mình.
Chỉ tiếc là, Tống Chương không muốn giẫm lên thành phố, hắn chỉ muốn giẫm lên đầu gã trưởng khoa của mình.
Hắn tu ừng ực một ly nước mới cảm thấy mình sống lại một chút, "Hôm nay sao cậu tốt thế? Bỗng dưng nhớ đến chuyện báo đáp ân tình của bố cậu à?"
Lục Nghi Xuyên mở một chai rượu vang đỏ, chất lỏng màu đỏ sẫm chậm rãi chảy vào ly cao chân, phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới đèn.
Anh tựa lưng vào ghế, khoác một chiếc áo đen tuyền, liếc mắt nhìn sang, "Thấy cậu đáng thương, an ủi chút thôi."
Tống Chương lập tức khóc rống lên, đúng là hắn bị cửa kẹp đầu nên mới đi làm bác sĩ.
Nhưng đầu bị cửa kẹp cũng không có nghĩa là hắn ngu thật. "Cậu mà tốt bụng như vậy á? Với lại, sao tôi cứ thấy cậu hôm nay là lạ?"
Lục Nghi Xuyên nhấc mí mắt, "Thật không?"
Tống Chương nghĩ, nếu cậu đã hỏi câu này thì tức là chắc chắn có gì đó thật rồi.
Món ăn lần lượt được dọn lên, mùi hương lan tỏa làm Tống Chương nhất thời quên mất chuyện khác.
Lục Nghi Xuyên im lặng nhìn hắn ăn, đợi đến khi hắn gần no mới chậm rãi lên tiếng: "Tôi đưa cậu chìa khóa ký túc xá, ngày mai cậu có thể đến đó..."
Nói đến đây, anh chợt nhớ đến lời hai nữ sinh kia nói ban ngày, giọng hơi dừng lại một chút, "Nó rất thích chơi trong trường, cậu cứ đến xem. Nếu nó muốn đi với cậu thì cậu dẫn nó đi, còn không thì cứ để nó ở lại trường, sẽ có người chăm sóc nó."
Tống Chương ngừng tay đang bóc cua, "Cậu thực sự muốn cho tôi nuôi nó à?"
"Không thích à?"
"Không phải là không thích..." Tống Chương nhấp môi, vẫn thấy kỳ lạ, "Tôi cứ cảm thấy cậu không phải kiểu người sẽ đem đồ của mình cho người khác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!