Chương 3: (Vô Đề)

Khương Hành đi một vòng quanh con hẻm, hoàn thành buổi tuần tra lãnh thổ một cách qua loa cho có. Đến khi mặt trời leo lên được bức tường bao quanh hẻm, cậu đứng trước mặt con mèo cam, dõng dạc tuyên bố:

"Đại Hoàng, tôi ra ngoài kiếm ăn đây! Ở nhà phải ngoan đấy!"

Mưa suốt một tuần cuối cùng cũng tạnh, mặt đất khô ráo trở lại, chỉ còn vài vũng nước đọng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Khương Hành cẩn thận tránh mấy vũng nước, tiện thể ngắm nghía nhan sắc xuất chúng của mình:

Mũi đen, lông đen, đuôi trọc...

Rất tốt! Lại thêm một ngày với địa vị không thể bị lay chuyển.

Cậu nhe răng về phía vũng nước, khí thế +5, ngày thay thế Mãnh Hổ làm trùm khu này chẳng còn xa nữa!

Hôm nay, cậu quyết định đi xa một chút.

Khu này địa hình lộn xộn, mà cậu thì mới biến thành mèo chưa lâu, còn chưa quen đường, nên trước nay không dám đi quá xa. Nhưng ở đây có quá nhiều chó mèo hoang, một con mèo con như cậu sống sót giữa chốn này, độ khó khỏi cần bàn.

Dành một tuần để làm quen địa bàn, hôm nay cậu rốt cuộc quyết định mở rộng phạm vi hoạt động. Tốt nhất là tìm được chỗ nào có nhiều người trẻ tuổi, rồi diễn chút bi kịch để tranh thủ lòng thương.

Chỉ là, không biết cái bộ dạng xấu đến độ phá vỡ mọi giới hạn của mình có thể giành được đồng cảm hay không nữa.

Mặt trời rực rỡ trên cao, mèo con phấn khởi chạy lóc cóc, đuôi hơi vểnh lên. Nhìn thì gầy yếu, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn.

Khương Hành tự nhủ trong lòng:

"Không có thức ăn không phải vấn đề, vấn đề là có cố gắng hay không!"

Với niềm tin mãnh liệt ấy làm động lực, trong lòng cậu tràn đầy ý chí chiến đấu.

Khát thì tìm vũng nước uống, còn đói...

Đói thì cũng tìm vũng nước uống.

Nước trong vũng tất nhiên không dễ uống rồi. Bùn trộn với cát, trong đó không biết chứa bao nhiêu ký sinh trùng.

Ban đầu Khương Hành cực kỳ ghét bỏ, nhưng khi khát khô cổ suốt một ngày, cậu rốt cuộc cúi đầu nhận thua.

Chết bây giờ hay chết sau này, cậu chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài cúi đầu khuất phục.

Dù sao thì sau một tuần lăn lộn, cậu cũng đã nhìn thấu thực tế—

Cậu không phải nhân vật chính, nên sẽ chẳng có vị tổng tài đẹp trai giàu có nào tình cờ đi ngang qua khu này và nhặt về một con mèo con dơ bẩn như cậu đâu.

Khi mặt trời leo lên đến đỉnh đầu, Khương Hành cuối cùng cũng rời khỏi khu ổ chuột trong thành phố.

Cậu đứng bên đường quan sát xung quanh: trước mặt là con đường nhựa rộng rãi, xe cộ không nhiều, nhưng phần lớn là xe tải.

Thấy một chiếc xe tải lao vút qua, đồng tử Khương Hành co rút mạnh, theo phản xạ lùi về sau hai bước.

Hơi thở cậu trở nên dồn dập, đôi chân dán chặt xuống đất, vô thức vào tư thế phòng thủ. Chiếc lưng gầy guộc khẽ run rẩy.

Nghiền nát, tiếng thét chói tai, nỗi đau khắc sâu tận linh hồn, và...

Máu tràn ngập cả bầu trời.

Trong khoảnh khắc ấy, cậu thậm chí đã nghĩ đến chuyện quay đầu rút lui, dù có phải đào bới trong đống rác cũng còn hơn.

Nhưng ngay khi vừa nhấc chân lên, hình ảnh chú mèo vàng cam cuộn tròn trên tấm bìa giấy lại lóe lên trong đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!