Lục Nghi Xuyên làm như không quen biết con mèo ngồi trên bệ cửa sổ, cúi đầu mở sách giáo trình.
Mỗi lần đến tiết của anh, số lượng sinh viên đến học rất đông. Nhưng là vì muốn học hay vì lý do khác thì khó mà nói chắc.
Người càng đông, phòng học càng trở nên chật chội. Khương Hành ngó trái ngó phải, muốn rời đi cũng chẳng biết đi kiểu gì.
Không biết từ khi nào, hai nữ sinh ngồi dưới cửa sổ đã dùng áo khoác cuộn thành một cái ổ. Nhân lúc cậu không chú ý, bọn họ thình lình ôm cậu thả vào đó.
Khương Hành giẫm chân lên lớp áo dưới thân, nghĩ bụng thôi thì cũng đến rồi.
Cậu tìm một tư thế thoải mái rồi nằm xuống, ngẩng đầu đánh giá Lục Nghi Xuyên trên bục giảng.
Nói thật, đây là lần đầu tiên cậu thấy anh lên lớp. Trước mặt nhiều sinh viên như vậy mà anh vẫn thong dong tự tại. Đôi mắt sau tròng kính sắc sảo hẹp dài, quét đến ai người đó lập tức vô thức ngồi ngay ngắn.
Ngay khi Khương Hành còn đang cười thầm, cậu bỗng phát hiện đôi mắt hẹp dài kia nhìn thẳng vào mình.
Vừa rồi còn cười người khác, giờ thì Tiểu Khương Mèo ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng.
Một tia ý cười thoáng lướt qua mắt Lục Nghi Xuyên. Anh cụp mắt xuống, tiếp tục giảng bài.
Khương Hành dần dần trở nên mơ màng.
"Martin Heidegger xem tự do là con người đối với..."
Mí mắt của cậu bắt đầu đánh nhau.
Cộc một tiếng, đầu đập thẳng xuống bàn, Khương Hành miễn cưỡng tỉnh táo hơn một chút, ngẩng đầu nhìn lên bục giảng.
Lục Nghi Xuyên dường như liếc mắt nhìn về phía cậu, sau đó giơ tay chuyển sang một trang PPT mới.
"Tự do trong quan điểm của Sartre không phải là một thuộc tính của sự tồn tại con người..."
Quay đầu nhìn lại, hàng loạt sinh viên đã gục xuống bàn.
Khương Hành: "..."
Không hổ danh là lịch sử triết học.
Trong lúc cậu còn đang ngây người, Lục Nghi Xuyên đã đọc xong một trang PPT.
"Albert Camus đã nâng 'phi lý' lên thành..."
Giọng điệu khi giảng bài của anh ấy thậm chí còn đơn điệu hơn cả lúc nhỏ đọc truyện cho Khương Hành nghe, âm điệu chậm rãi, trầm thấp. Cộng thêm bầu không khí im ắng trong lớp học, cuối cùng Khương Hành cũng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, đầu gục xuống, rúc vào áo ngủ ngon lành.
Còn về thân phận mèo?
Dù có thông minh đến mấy, cũng không ai lại đi học triết học cả!
Khương Hành ngủ một giấc thật sâu, cho đến khi tiếng động sinh viên rời khỏi lớp học đánh thức cậu. Còn chưa mở mắt ra, cậu đã nghe thấy giọng của Lục Nghi Xuyên.
"Là mèo của tôi, chắc lúc ra ngoài không đóng cửa sổ cẩn thận nên nó chạy theo."
Sau đó là giọng của hai nữ sinh.
"Con mèo này xấu một cách độc đáo ghê, hóa ra là của anh Lục hả?"
Khương Hành mở mắt ra với vẻ mặt không cảm xúc.
Này cô gái, phiền cô nhìn vào mắt tôi và nói lại câu vừa rồi một lần nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!