Chương 26: (Vô Đề)

Khương Hành tưởng rằng mấy ngày tới sẽ không nhìn thấy bóng dáng Lục Nghi Xuyên, nhưng không ngờ đến chiều anh ấy đã trở về.

Quần áo trên người anh gần như ướt sũng, vành nón che khuất gần nửa khuôn mặt, cả người toát ra hơi lạnh, chiếc cằm lộ ra ngoài sắc nét và băng giá.

Khương Hành ngồi xổm trước cửa nhìn anh một lúc, thử gọi một tiếng.

Lục Nghi Xuyên gỡ mũ xuống, cúi người xoa đầu cậu một cái, đầu ngón tay lạnh lẽo chẳng khác gì cơn mưa bên ngoài. "Sao thế? Chán rồi à?"

Một người một mèo chẳng thể nói chuyện, Khương Hành chỉ có thể cọ cọ vào người anh, nũng nịu kêu một tiếng: "Mi-u~"

Lục Nghi Xuyên, đừng buồn nữa. Làm mèo vui hơn làm người nhiều lắm.

Dĩ nhiên, Lục Nghi Xuyên không hiểu lời cậu nói, chỉ dùng ngón tay khẽ gãi cằm cậu, chiếc dây đeo vàng kim trên cổ tay vô tình chạm vào bộ lông mềm mại.

Khương Hành lập tức nhận ra chiếc đồng hồ này.

Sau kỳ thi đại học, cậu từng đến công ty gia đình làm việc một tháng, kiếm được số tiền đầu tiên từ công sức của mình trong suốt hơn mười năm qua.

Thực ra cũng không nhiều, chỉ khoảng bốn, năm nghìn.

Ngày hôm sau khi nhận lương, cậu đã chạy ngay đến trung tâm thương mại, chọn mua chiếc đồng hồ này.

Khương Hành chẳng có mắt thẩm mỹ gì, chỉ đơn giản thích những thứ lấp lánh. Chiếc đồng hồ gần như ngốn hết tiền lương của cậu, nhưng cậu lại vô cùng vui vẻ.

Thế nhưng, lúc tặng cho Lục Nghi Xuyên, cậu lại hối hận.

Người đàn ông này vốn điềm đạm, nội liễm, tất cả phụ kiện trên người đều tinh tế mà xa xỉ. Chỉ riêng một chiếc ghim cài áo thôi cũng đáng giá cả trăm nghìn, vậy mà trên cổ tay anh lại xuất hiện một chiếc đồng hồ "đại gia mới nổi" có giá chỉ vài nghìn.

Dù không rành thẩm mỹ, nhưng khi thấy Lục Nghi Xuyên đeo chiếc đồng hồ ấy, cậu vẫn cảm thấy nó thật lạc quẻ, chẳng khác nào viên kim cương đặt nhầm chỗ.

Lần hiếm hoi cậu thấy ngại ngùng, vội vươn tay định giật chiếc đồng hồ về, nhưng Lục Nghi Xuyên lại nhẹ nhàng tránh đi.

Khi đó, anh đã cao hơn cậu một cái đầu, mỗi lần nhìn xuống đều phải hạ mắt, nhưng ánh mắt ấy chưa từng mang theo cảm giác áp bức.

"Nhóc Khương, có lý nào tặng quà xong lại đòi về?"

Lục Nghi Xuyên giơ tay lên cao, Khương Hành cố sức nhảy lên nhưng chỉ chạm được đến khuỷu tay anh, chẳng giành lại được gì, chỉ bị phủ kín bởi hương cam đắng trên người đối phương.

"Xấu quá. Em thấy nó không hợp với anh chút nào, hay là đưa em lại đi? Lần sau em sẽ tặng anh cái đẹp hơn."

Lục Nghi Xuyên đứng yên, để mặc cậu vùng vẫy trong lòng mình. Đợi đến khi cậu mệt lả, ánh mắt anh khẽ lướt qua hàng mi đen nhánh của cậu, chậm rãi nói: "Chỗ nào xấu? Anh thấy đẹp mà. Màu vàng tượng trưng cho phú quý, hợp lắm."

Khương Hành nheo mắt đầy nghi ngờ: "Anh thật sự thấy nó đẹp à?"

Trời mùa hè oi bức, chẳng bao lâu, dây đeo đồng hồ đã bị nhiệt độ cơ thể Lục Nghi Xuyên làm nóng lên. "Anh đã bao giờ lừa em chưa?"

"Nhưng em thấy anh đâu có dùng đồ màu vàng bao giờ..."

Người đàn ông khẽ cúi đầu đúng lúc, giọng nói có phần sâu lắng: "Em biết mà, trong Lục gia, anh không thể tự quyết định nhiều thứ."

Khương Hành lập tức thấy thương anh. "Vậy... vậy cái này anh cứ đeo đi, gặp ai thì bảo là em tặng." Cậu nắm lấy tay anh, vu. ốt ve mặt đồng hồ vàng sáng lấp lánh, vẻ mặt trông cực kỳ quý trọng. "Nhưng lương em không cao lắm, không mua nổi vàng nguyên chất đâu."

Lục Nghi Xuyên dịu dàng an ủi: "Không lộ liễu quá lại hay, đồ mạ vàng thế này vừa vặn, lỡ mất cũng không tiếc. Đợi sau này có tiền, mua hẳn một cái vàng ròng để ở nhà."

Khương Hành lập tức bị thuyết phục: "Em thấy anh nói có lý. Anh yên tâm, sau này em đi làm kiếm tiền, nhất định sẽ tặng anh một chiếc đồng hồ vàng thật to!"

Lúc cậu nói, Lục Nghi Xuyên chỉ lặng lẽ nhìn cậu. Chỗ da thịt bị bàn tay thiếu niên chạm vào như bốc cháy, khiến anh khô cổ, nóng ran.

"Nhung Nhung..." Anh thu tay lại, siết chặt khớp ngón tay để kìm nén sự ngứa ngáy trong lòng. "Chiếc đồng hồ này bao nhiêu tiền?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!