Chương 25: (Vô Đề)

Dù chỉ là đi tắm, Lục Nghi Xuyên cũng không tháo thứ trên cổ xuống.

Mảnh xương nhỏ trơn nhẵn, luôn được anh mang theo vào phòng tắm.

Nước nóng tỏa hơi, đổ xuống từ đỉnh đầu anh. Những giọt nước lăn dài trên khuôn mặt, rơi xuống ngực rồi vỡ tan thành bọt li ti, bám vào đôi tay thon dài, trắng mịn. Anh nhẹ nhàng đưa tay lau sạch.

Hơi ấm của cơ thể hòa quyện cùng làn hơi nước ẩm ướt trong không gian chật hẹp.

Mảnh xương lạnh lẽo được anh mang theo, dường như cũng phảng phất hơi ấm của con người.....

Lục Nghi Xuyên chỉ khi đã tắm rửa sạch sẽ mới quay lại căn phòng tối phía sau.

Chiếc giường đơn bên trong vừa nhỏ vừa chật, bộ chăn ga gối đệm in hình gấu nhỏ đã bạc màu vì giặt quá nhiều. Khi anh nằm xuống, ngay cả chân cũng không thể duỗi thẳng.

Vậy mà, anh lại cảm thấy yên lòng đến kỳ lạ.

Không khí trong phòng phảng phất mùi hương lạ, bị hương tàn ngấm vào từng ngóc ngách, tựa như một sự xâm lấn vô hình, khiến con người ta chìm dần vào cơn buồn ngủ.

Anh kéo chăn đắp lên người, khẽ ngước mắt nhìn về phía bức ảnh được đặt trang trọng trên bàn thờ.

Bàn tay nhẹ nhàng kéo ra mảnh xương cất giấu trong lồng ng. ực, cúi xuống đặt lên đó một nụ hôn khẽ.

"Ngủ ngon, Nhung Nhung."

Lần đầu tiên Lục Nghi Xuyên gặp Khương Hành là khi anh mới bốn tuổi.

Anh bốn tuổi, Khương Hành hai tuổi.

Lúc đó, sau khi tan học ở nhà trẻ, Lục Nghi Xuyên bị mẹ ép phải ngồi trong phòng khách luyện đàn piano.

Những phím đàn, cũng như tuổi thơ của anh, chỉ có hai màu đen trắng.

Khương Hành đến nhà anh vào chính lúc ấy.

Khi đó, nhà họ Lục vẫn chưa vươn lên hàng danh môn, chỉ miễn cưỡng được xem là một gia tộc khá giả. Còn nhà họ Khương vẫn chưa sa sút, địa vị khi ấy cao hơn nhà họ Lục rất nhiều.

Do tình cờ trở thành hàng xóm, nhà họ Khương sang thăm hỏi, mẹ anh vui mừng khôn xiết. Thấy trong nhà có một đứa trẻ hai tuổi, bà bèn bảo Lục Nghi Xuyên, khi ấy chỉ lớn hơn hai tuổi, xuống tiếp khách.

Đó là lần đầu tiên anh gặp Khương Hành.

Cậu bé hai tuổi vừa mới tập đi, mặc bộ đồ liền thân in hình vịt con, mái tóc mềm mượt bông xù, đôi mắt to tròn, cái miệng nhỏ nhắn, trông như một con búp bê đáng yêu.

Lần đầu tiên nhìn thấy một đứa trẻ xinh đẹp đến vậy, Lục Nghi Xuyên nhất thời ngẩn người.

Nhưng cậu bé Khương Hành lại là một đứa trẻ hoạt bát, thấy Lục Nghi Xuyên liền ôm theo con vịt bông trong tay, chập chững chạy tới.

Cậu giơ con vịt lông xù lên, bập bẹ nói chưa rõ ràng:

"Râu... Nhung nhung... Nhung..."

Lục Nghi Xuyên cúi đầu suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Em nói em tên là Nhung Nhung à?"

Trong phòng khách lập tức vang lên tiếng cười của người lớn.

Cậu bé Khương Hành sốt ruột giậm chân: "Long long... Nhung nhung... Nì nì..."

Lục Nghi Xuyên đầy hoang mang, quay sang mẹ cầu cứu.

Nhưng ngay giây sau, Khương Hành đã nhét con vịt bông trong tay vào lòng anh, giọng vẫn còn ngọng nghịu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!