Khương Chước lập tức cảm thấy đau đầu, "Em không cái gì? Anh đến đón em chẳng lẽ không tốt hơn sao?"
Khương Tinh Bạch nhìn chằm chằm vào Lục Nghi Xuyên, "Anh rõ ràng đã hứa sẽ đưa em về."
Người đàn ông khẽ nhấc mí mắt nhìn cậu một cái, "Anh không hứa, đó là do em tự nói."
Hắn quay sang Khương Chước: "Người đưa đến rồi, tôi đi trước đây."
Thấy hắn định đi, Khương Tinh Bạch hoảng hốt, vội vàng đưa tay giữ lấy hắn, "Nghi Xuyên..."
Cậu còn chưa kịp nói hết câu, Lục Nghi Xuyên đột nhiên hất mạnh tay cậu ra.
Khương Tinh Bạch sững sờ trước hành động bất ngờ này. Cậu đứng yên trong giây lát, đến khi hoàn hồn lại mới phát hiện ra mình đã chạm vào chiếc đồng hồ trên tay hắn. Dây đeo lạnh buốt khiến cậu cay xè mắt, viền mắt đỏ hoe ngay lập tức.
"Anh hất em ra... chỉ vì em chạm vào chiếc đồng hồ của anh sao?"
Khương Chước thấy tình hình không ổn, vội vàng xuống xe.
Lục Nghi Xuyên ấn nhẹ lên mặt đồng hồ, sắc mặt có phần âm trầm. Hắn liếc Khương Chước vừa xuống xe một cái, lạnh giọng nói: "Khương Chước, quản cho tốt em trai của anh. Nếu còn có lần sau, tôi không chắc mình có kiên nhẫn được nữa đâu."
"Khương Tinh Bạch..." Khương Chước đau đầu không chịu nổi, "Em đang phát điên cái gì vậy? Mau đi theo anh."
"Em phát điên?" Khương Tinh Bạch nhìn chằm chằm vào Lục Nghi Xuyên, bao nhiêu uất ức tích tụ bấy lâu nay rốt cuộc cũng bùng nổ, "Anh không thấy sao? Chỉ vì em chạm vào chiếc đồng hồ này, anh ta đã đối xử với em như vậy. Không phải vì chiếc đồng hồ đó là quà của người đó sao!"
Sắc mặt Khương Chước cuối cùng cũng thay đổi, anh lập tức túm lấy Khương Tinh Bạch, đẩy cậu vào trong xe.
Chỉ khi khóa chặt cửa xe lại, anh mới dám quay đầu nhìn về phía Lục Nghi Xuyên.
Người đàn ông ấy cứ thế đứng dưới tán cây, toàn thân chìm trong bóng tối, đến cả đường nét khuôn mặt cũng bị bóng đêm nhấn chìm, chẳng còn chút ánh sáng nào len qua được.
Khương Chước há miệng, "Nó uống rượu rồi, nói nhảm thôi, anh đừng để tâm..."
Nói đến đây, anh lại im bặt. Không phải không biết nói gì, mà là anh nhận ra dù có nói gì cũng chẳng có tác dụng nữa.
Bỗng nhiên, Khương Chước không dám nhìn vào Lục Nghi Xuyên đang đứng trong bóng tối nữa. Anh vội vã chào tạm biệt hắn, rồi lái xe đưa Khương Tinh Bạch đi.
Trong xe, Khương Tinh Bạch vẫn còn khóc.
Tiếng khóc của cậu khiến Khương Chước bực bội, anh quát: "Đừng khóc nữa!"
Khương Tinh Bạch lập tức nín, giọng khàn khàn hỏi: "Anh cũng muốn mắng em sao?"
Xe dừng lại chờ đèn xanh, Khương Chước bất lực đưa tay xoa mặt, "Anh không mắng em. Nhưng lần này em thực sự quá đáng rồi. Em muốn chơi với ai là chuyện của em, nhưng anh chân thành khuyên em một câu, tránh xa Lục Nghi Xuyên ra một chút. Hắn không tốt như em nghĩ đâu."
Khương Tinh Bạch sụt sịt mũi, "Em còn chưa đủ tốt sao? Nhiều năm như vậy, em đã bao giờ phải cúi đầu trước ai chưa? Nhưng tại sao anh ấy vẫn đối xử với em như thế?"
Khương Chước: "..."
Vậy là những lời anh vừa nói, thằng nhóc này chẳng nghe lọt tai chữ nào.
"... Không phải lỗi của em, là lỗi của Lục Nghi Xuyên." Khương Chước trầm giọng, "Hắn có bệnh. Em hiểu không? Trái tim của hắn, có sưởi ấm cũng chẳng nóng lên được đâu."
"Vậy tại sao Khương Hành lại có thể chứ?"
Khương Chước sững người khi nghe thấy cái tên ấy.
Suốt bốn năm qua, cái tên đó gần như trở thành điều cấm kỵ giữa bọn họ. Mỗi lần nhắc đến, ai cũng chỉ lướt qua mơ hồ, vậy mà giờ đây, Khương Tinh Bạch lại thốt ra nó một cách đột ngột như vậy.
Một khoảnh khắc thoáng qua, Khương Chước cảm thấy tim mình như bị châm một nhát đau nhói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!