Không ai chú ý đến hành động của một con mèo. Lục Nghi Xuyên nhìn lướt qua bức tường, nghe vậy chỉ hơi động mắt:
"Cậu ta chỉ hỏi thế thôi?"
"Không chỉ..." Triệu Sóc nói: "Cậu ấy còn hỏi tôi có phải anh rất bận không, sao không trả lời tin nhắn của cậu ấy?"
"Tôi thấy em trai anh ngoan ngoãn hiểu chuyện lắm, nhưng có vẻ sức khỏe không tốt, nói một câu cũng phải ho vài tiếng. Đã như vậy rồi mà vẫn quan tâm anh sống thế nào ở trường..."
Lục Nghi Xuyên cắt ngang:
"Không phải em trai."
Triệu Sóc sững sờ: "Hả?"
Lục Nghi Xuyên duỗi chân đứng dậy, đi ra sofa ngoài cửa:
"Không phải em trai tôi, chỉ là em trai của một người bạn. Chúng tôi không thân."
---
Khương Hành trên người không có nhiều lông, nhìn thì có vẻ bẩn nhưng thực ra rất dễ tắm, chỉ một lúc sau đã biến thành một chú mèo con da hồng hào, trên người phủ một lớp lông tơ trắng nhạt.
Triệu Sóc quan sát một lúc, cuối cùng không nhịn được mà bật cười.
Khương Hành cuộn tròn trong lòng Lục Nghi Xuyên, đặt đầu lên cánh tay anh, lặng lẽ tự kỷ.
Người đàn ông xoa đầu cậu: "Đừng cười, cười nữa là nó giận thật đấy."
Triệu Sóc kinh ngạc: "Dễ cáu vậy á?"
Khương Hành lập tức lao đến, tốc độ nhanh đến mức sấm sét không kịp bưng tai, há miệng cắn anh ta một cái.
Cậu mới không nhỏ nhen!
Cả nhà anh mới nhỏ nhen!
Triệu Sóc giơ cổ tay lên, đưa vết răng cắn nông cho Lục Nghi Xuyên xem: "Nhìn đi, nó thực sự rất nhỏ nhen."
Lục Nghi Xuyên đưa tay chạm vào chiếc răng sữa mới mọc chưa lâu của mèo con, dịu giọng dỗ dành: "Ngoan, đừng cắn linh tinh."
Triệu Sóc: "......"
Rời khỏi cửa hàng thú cưng, hai người một mèo đi đến tiệm cá nướng bên cạnh.
Trời đã tối, bên đường dựng lên một dãy quán nướng, khói bốc lên dưới ánh đèn đường, hương thơm của thịt nướng bay xa theo gió, nhuộm bầu không khí đêm xuân hơi lạnh thành một mảng mùi khói đặc trưng.
Triệu Sóc vào tủ lạnh lấy hai chai bia, đưa cho Lục Nghi Xuyên một chai, vừa mới bật nắp thì một gương mặt quen thuộc bước vào cửa.
Cao Chí Lan cũng nhìn thấy bọn họ, cô vẫy tay với Triệu Sóc: "Trùng hợp ghê, các cậu cũng đến ăn à?"
Sau lưng cô có sáu, bảy người đi cùng. Vài cô gái khi nhìn thấy Lục Nghi Xuyên ngồi đối diện Triệu Sóc thì ánh mắt đều sáng lên, nhưng còn chưa kịp nói gì, nhóm con trai đứng cạnh họ đã nhanh chóng bước lên trước.
"Anh Nghi Xuyên..."
Cao Chí Lan ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Lục Nghi Xuyên.
Người đàn ông cầm chai bia, hờ hững ngước mắt lên.
Cô lại nhìn về phía cậu trai vừa lên tiếng: "Hai người quen nhau à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!