Chương 22: (Vô Đề)

Có vẻ như đã nhận ra sự miễn cưỡng của cậu, mèo tam thể suy nghĩ một lát, rồi nhượng bộ:

"Thế để tôi tìm cậu trước nhé?"

Dù sao cũng đang rảnh rỗi, Lục Nghi Xuyên không biết bao giờ mới về, hơn nữa trước đó cậu cũng đã đồng ý với mèo tam thể, vậy nên lần này Khương Hành không từ chối.

"Tôi không trốn, tôi đi tìm cậu nhé."

Hai con mèo cùng đến khu rừng nơi chúng đã gặp nhau tối qua. Vào ban ngày, khu rừng này trông không còn đáng sợ như khi màn đêm buông xuống, ngược lại còn toát lên vẻ yên tĩnh khác biệt, rất thích hợp cho những con vật nhỏ chơi đùa.

Được chơi trò trốn tìm mà mình hằng mong ngóng, mèo tam thể phấn khích vô cùng. Vừa đến rừng, nó đã nhảy vọt lên trên, trong chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.

Những con mèo khác khi tìm bạn thường dựa vào khứu giác. Dù có trốn kỹ đến đâu, chỉ cần lần theo mùi hương là có thể tìm ra dấu vết.

Nhưng Khương Hành thì khác. Cậu là con người biến thành mèo giữa chừng, nên khứu giác hoàn toàn vô dụng. Khi mèo tam thể biến mất trước mắt cậu, tức là nó thực sự biến mất.

Chú mèo con đứng trên mặt đất thở dài nặng nề, híp mắt nhìn lên cây rồi chấp nhận số phận, bắt đầu đi tìm.

May mà đuôi mèo và mèo dường như là hai loài khác nhau. Dù mèo có trốn kỹ đến đâu, cái đuôi xù bông của nó vẫn dễ dàng để lộ. Bộ lông của mèo tam thể khá dài, đuôi của nó giống hệt một chiếc chổi lông gà, bông xù và cực kỳ bắt mắt.

Khương Hành đi loanh quanh hai vòng cuối cùng cũng thấy cái đuôi dài đang đung đưa giữa không trung.

Tìm vài lần như vậy, mèo tam thể không nhịn được hỏi cậu: "Sao cậu phát hiện ra tôi vậy?"

Khương Hành chỉ vào cái đuôi đang ngoe nguẩy của nó.

Mèo tam thể giơ chân, đè lên cái đuôi nghịch ngợm: "Lần sau tôi tuyệt đối không để cậu phát hiện ra nó nữa."

Nhưng Khương Hành đã nằm ườn trên tảng đá, không muốn động đậy: "Không tìm nữa."

Mèo tam thể đi vòng quanh cậu một vòng, cuối cùng chọn một chỗ rồi nằm xuống: "Cậu trông có vẻ không vui lắm."

"Thế à..." Chú mèo trụi lông gác đầu lên chân, buồn bã thở dài: "Rõ ràng vậy sao?"

"Tôi hỏi cậu một câu được không?" Khương Hành nhìn về phía sinh vật duy nhất mà cậu có thể trò chuyện lúc này: "Giả sử... chỉ là giả sử thôi, cậu có một người bạn. Người bạn đó có một người bạn rất thân, hai người họ cùng nhau lớn lên. Rồi một ngày nọ, người bạn của tôi chết đi, nhưng sau đó lại vô duyên vô cớ sống lại. Nhưng mà không chỉ sống lại, cậu ấy còn biến thành một loài khác, rồi vượt thời gian đến bốn năm sau..."

"Sau đó... cậu ấy phát hiện người bạn thân của mình dường như đã thay đổi. Không rõ là thay đổi ở đâu, nhưng cảm giác cứ kỳ lạ."

Mèo tam thể nghiêng đầu khó hiểu: "Vậy cậu muốn hỏi gì?"

"Tôi..." Khương Hành mấp máy môi, "Tôi cũng không biết mình muốn hỏi gì. Có thể... đại khái là... cậu ấy muốn biết người bạn kia thay đổi có phải là do cậu ấy không?"

"Ồ." Mèo tam thể đáp: "Thì hỏi thẳng nó đi."

Khương Hành nghẹn lời: "Chuyện không đơn giản như vậy..."

"Bạn cậu chẳng lẽ ngại hỏi hả? Không sao, nể tình cậu chơi trốn tìm với tôi, bản mèo có thể giúp hỏi nó. Nếu nó không chịu nói, thì cứ đánh một trận là được."

Khương Hành: "..."

Mèo tam thể lại nói: "Đánh một trận không được thì đánh hai trận."

Khương Hành dường như đã hiểu tại sao nó lại thành mèo hoang.

Cậu cố gắng giải thích: "Đánh nhau không giải quyết được vấn đề. Hơn nữa, người bạn đó của tôi đã biến thành một loài khác. Cậu ấy là mèo, còn bạn của cậu ấy là người."

"Là hai chân à..." Mèo tam thể híp mắt, "Cậu cứ nhào vào lòng hắn, hắn nhất định sẽ nói hết."

Khương Hành: "..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!