Khương Hành đang ăn cơm thì Tống Chương cười cười giơ điện thoại lên, ngồi xổm xuống bên cạnh để chụp ảnh cậu.
Cậu lập tức cứng đờ động tác há miệng. Để người lạ chụp thì cũng chẳng sao, vì có thể sau này chẳng bao giờ gặp lại, họ cũng không biết cậu là ai. Nhưng bị người quen chụp thì lại khác.
Rõ ràng là một vết đen trong lịch sử đây mà.
Cậu không ăn nữa, nheo mắt nhìn Tống Chương, hy vọng đối phương có thể ý thức được mình đang xâm phạm quyền hình ảnh của một chú mèo.
Nhưng kết quả là Tống Chương lại chụp càng hăng hơn: "Đúng rồi, giữ nguyên tư thế này đi, nào, cười một cái!"
Khương Hành không nhịn được nữa, vung móng cào một cái.
Tống Chương cười ha ha: "Nhóc con cũng dữ dằn ghê đấy! Nào nào, cào thêm lần nữa đi, để tôi quay video lại."
Khương Hành: "..."
Tống Chương này bị ai nhập rồi à?
...
Lục Nghi Xuyên vừa tắm xong bước ra thì thấy Tống Chương đang giơ điện thoại, cong lưng nằm sấp trên sàn. Cảnh tượng kỳ quái đến mức hắn phải dừng lại hỏi: "Cậu đang làm gì đấy?"
Tống Chương xoay đầu lại theo một góc kỳ dị, lắc lắc điện thoại trên tay: "Tôi đang chụp ảnh mèo của cậu đây. Không ngờ nó lại nhát như vậy, chui tọt xuống gầm giường trốn mất rồi."
Lục Nghi Xuyên im lặng một lát rồi hỏi: "Tại sao cậu lại chụp ảnh mèo của tôi?"
Tống Chương đứng dậy, phủi phủi bụi trên đầu gối: "Tôi thấy nó trông cũng đặc biệt, bộ lông này là tự nhiên hay bị cạo thế? Nếu không nói là mèo, tôi còn tưởng nó là chuột đấy."
Lục Nghi Xuyên đáp gọn: "Bị bệnh, nên phải cạo."
"Ồ, vậy càng phải chụp lại. Đợi sau này nó trưởng thành, lập gia đình sinh con, tôi sẽ chiếu mấy bức này cho nó xem."
Lục Nghi Xuyên đang rót nước thì dừng lại một chút, nhìn cậu ta: "Cậu nghĩ xa thật đấy."
Tống Chương coi đó như lời khen, còn định chụp thêm vài tấm ảnh xấu nữa, nhưng đúng lúc này điện thoại reo lên, là cuộc gọi từ bên giao đồ ăn.
Cậu ta đành tiếc nuối cất điện thoại, xuống tầng lấy đồ ăn.
Vừa thấy Tống Chương đi khỏi, Khương Hành lập tức chui ra từ gầm giường.
Gầm giường lâu ngày không quét dọn, bụi bặm tích tụ rất nhiều. Vừa chui đầu ra, thân hình bé nhỏ của cậu đã dính đầy bụi, biến thành một con mèo hoa đúng nghĩa.
Lục Nghi Xuyên sau khi tắm xong trông có vẻ bình tĩnh lạ thường. Sắc mặt hắn vẫn nhợt nhạt, nhưng ánh mắt lại sáng rực, giống như một ngọn nến, sắp cháy đến tận cùng mà bùng lên rực rỡ lần cuối.
Hắn cúi người ôm chú mèo bẩn thỉu lên bàn, rút khăn giấy sát trùng ra, cẩn thận lau sạch từng vết bẩn trên mặt cậu.
"Tống Chương thật đáng ghét, làm em bẩn thế này. Lần sau nếu cậu ta còn vậy nữa, hãy cắn cậu ta nhé?"
Cơ thể hắn mang theo mùi hương của sữa tắm, giọng nói trầm thấp dịu dàng. Tóc còn ướt rũ xuống trán, hơi nước bao phủ khắp người.
Toàn thân Khương Hành cứng đờ, để mặc Lục Nghi Xuyên chậm rãi lau sạch mình.
"Bị dọa rồi à? Đợi cậu ta về, tôi bắt cậu ta xin lỗi em, được không?"
Lục Nghi Xuyên vẫn cười, giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ. Nhưng khi ánh mắt hắn chạm đến Khương Hành, đôi mắt ấy lại đỏ như sắp chảy máu.
Khương Hành bỗng dưng cảm thấy sợ hãi.
"Meo..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!