Chương 20: (Vô Đề)

Tống Chương mặt không biểu cảm bước xuống xe.

Hắn ta đã tăng cân đáng kể trong những năm qua do căng thẳng, mà vốn dĩ các đường nét khuôn mặt của hắn đã thanh tú sẵn. Bây giờ, sự tăng cân ấy lại khiến hắn trông có phần hiền lành hơn. Nhưng lúc này, khuôn mặt hiền lành đó lại trĩu nặng xuống, cả người toát ra sát khí nồng đậm.

Quản lý đứng đợi ở cửa bị sát khí ấy ép đến mức lùi lại mấy bước. Khi đối diện với ánh mắt của hắn, anh chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh để chào hỏi.

"Tống tiên sinh, anh... anh đến rồi à..."

Tống Chương lạnh nhạt đáp: "Anh gọi điện nói Lục Nghi Xuyên sắp chết đến nơi, tôi có thể không đến sao?"

Quản lý nghẹn họng, không nói được gì.

Anh theo sau Tống Chương bước vào câu lạc bộ: "Tôi cũng không muốn làm phiền anh đâu. Nhưng mà anh Lục hai ngày nay không ra khỏi phòng, gọi cửa cũng không đáp. Tôi chỉ biết mỗi anh có quan hệ khá tốt với anh ấy, nên không còn cách nào khác mới phải nhờ đến anh."

"Không còn cách nào khác?" Tống Chương nói: "Gọi cấp cứu đi, tôi gặp anh ta ở phòng cấp cứu còn nhanh hơn chạy đến đây."

Quản lý cười gượng một tiếng, không dám nói gì thêm.

Mặc dù miệng nói vậy, nhưng bước chân của Tống Chương lại nhanh hơn cả quản lý. Chỉ vài bước, hắn đã vọt lên lầu.

"Cậu ta rốt cuộc làm sao vậy?"

Quản lý lấy chìa khóa ra đưa cho hắn: "Tôi cũng không biết. Trời còn chưa sáng anh ta đã tới đây, rồi nhốt mình trong phòng suốt hai ngày, ai gọi cũng không trả lời..."

Tống Chương nhận chìa khóa, day day thái dương, thở dài: "Được rồi, tôi biết rồi."

Thấy chìa khóa đã được đưa đi, quản lý cũng thức thời mà xuống lầu, để lại không gian cho Tống Chương.

Tống Chương tra chìa khóa vào ổ, chậm rãi vặn mở cửa.

Dù lần nào mở cánh cửa này hắn cũng phải chuẩn bị tinh thần trước, nhưng vẫn luôn bị mùi rượu nồng nặc bên trong xộc vào đến mức suýt ngất.

Căn phòng tối đen như mực, ngoài mùi rượu nặng nề khiến người ta choáng váng, nơi này yên tĩnh đến mức dường như không còn sự sống.

Trái tim Tống Chương lập tức nhảy dựng lên. Hắn đá văng cái chai dưới chân, mò mẫm tìm công tắc trên tường. Mất mấy giây mới chạm được.

"Cạch" một tiếng, ánh đèn bỗng chốc bừng sáng, khiến hắn không khỏi nheo mắt lại.

Sau khi thích ứng, hắn đưa mắt nhìn về phía ghế sofa. Nơi đó có một người đang lặng lẽ nằm, mắt nhắm nghiền, hoàn toàn không có phản ứng gì với sự xuất hiện đột ngột của hắn.

Não bộ Tống Chương trong một khoảnh khắc trống rỗng. Hắn loạng choạng chạy đến, quỳ xuống bên ghế, vươn tay ra lay mạnh.

"Lục Nghi Xuyên? Cậu bị sao vậy? Đừng có dọa tôi đấy!"

Hắn lay rất mạnh, đến mức chỉ mấy giây sau, người đàn ông gần như bị hắn đẩy lệch vị trí trên ghế mới yếu ớt cất giọng: "Cậu còn lắc nữa, tôi chưa chết cũng bị cậu lắc chết mất."

Tống Chương lập tức xả hết sức, ngã phịch xuống sàn, thở hồng hộc: "Mẹ kiếp! Lục Nghi Xuyên, cậu điên à? Cậu dọa tôi sợ chết thì được cái gì?"

Lục Nghi Xuyên cuối cùng cũng mở mắt. Anh chống tay ngồi dậy, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Tống Chương đang ngồi dưới đất, khẽ cười nhạt: "Bác sĩ Tống, chuyện này tôi không nhận đâu. Tôi ở yên trong Club của mình, tự dưng cậu xông vào không nói, còn bảo tôi dọa cậu? Ai dọa ai đây?"

Tống Chương suýt nhảy dựng lên cho anh một cú đấm: "Cậu nghe xem cậu nói có giống người bình thường không? Cậu có biết mình đã nhốt mình bao lâu rồi không? Nếu tôi không đến, chắc xác cậu cũng thối rồi!"

Lục Nghi Xuyên vẫn cười, giọng điệu lười nhác: "Xin lỗi nhé, làm phiền cậu rồi. Nếu tôi thật sự thối rồi, chắc cậu bán lại cũng lỗ nặng."

"Cậu đừng có cười nữa."

Tống Chương bỗng nhiên lên tiếng.

"Nụ cười của cậu còn khó coi hơn cả khóc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!