Chương 2: (Vô Đề)

"Nói đến cái đêm gió lớn trăng mờ, âm phong gào thét, ruồi nhặng bu kín bãi rác ấy..."

"Lúc đó tôi chỉ thấy mình 'bốp' một cái tung một cú đá thẳng chân trái, rồi 'bốp' một cái nữa quét một cú đá vòng chân phải. Con Mãnh Hổ kia bị tôi đánh cho thua tan tác, cuối cùng chạy bán sống bán chết! Thế là tôi đã giành lại được cây xúc xích này từ tay bọn mèo!"

Trong con hẻm nhỏ chật hẹp, ở góc sâu nhất chỉ có mấy tấm bìa cứng bẩn thỉu lót tạm lên nền đất, mái hiên phía trên miễn cưỡng che được phần nào cơn mưa rả rích.

Khương Hành đi vòng quanh chỗ bìa cứng một vòng, sau đó đẩy nửa cây xúc xích còn lại vào trong.

"Đây là chiến lợi phẩm mà tôi liều mạng mới có được, nửa còn lại cho cậu đấy."

Chú mèo con ngẩng đầu lên, hào phóng vô cùng.

Nói xong, cậu lại kéo ra một cái bánh quy bị cắn dở từ nãy đến giờ.

"Cái bánh này tôi cũng tìm được đấy, sạch sẽ, không quá hạn đâu, chỉ là mùi hơi lạ thôi."

Trong góc, một chú mèo cam gầy gò nằm trên mấy tấm bìa cứng, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào Khương Hành. Thấy trên người cậu không có vết thương nào, nó mới cúi xuống cắn một miếng xúc xích.

Lứa tuổi này của mèo con vốn là lúc thích chạy nhảy nghịch ngợm, bình thường dù con mèo cam có im lặng không nói lời nào, cậu cũng có thể tự lẩm bẩm cả ngày.

Nhưng hôm nay không biết sao, Khương Hành mới nói một lúc mà giọng dần nhỏ lại.

Mèo cam liếc nhìn cậu, chỉ thấy con mèo con lấm lem bẩn thỉu đang nằm bên cạnh mình, trông có vẻ ủ rũ.

Nó dừng lại, hỏi cậu:

"Sao vậy?"

Khương Hành nhìn những giọt mưa rơi từ mái hiên xuống, vẫy vẫy đuôi. Thấy phần đuôi cụt của mình còn bị cháy nham nhở, cậu ghét bỏ nhét luôn nó xuống dưới mông.

"Không có gì đâu..."

Cậu gục đầu xuống nền đất, tai cụp xuống theo từng hơi thở dài.

"Tôi nói thật với cậu nhé, thực ra chẳng có trận chiến nào giữa tôi với con Mãnh Hổ cả. Cây xúc xích là một người đàn ông tốt bụng ném cho tôi, còn bánh quy là tôi bới được trong đống rác."

"Đại Hoàng, tôi vô dụng quá... Cậu vì cứu tôi mà gãy chân, vậy mà tôi ngay cả chăm sóc cậu cũng không làm nổi."

Mèo cam im lặng, nghiêng đầu li. ếm lông cho mèo con. Nhưng không biết cậu lăn lộn thế nào mà lông lại bẩn đến mức này, nó li. ếm hồi lâu mà chẳng thấy sạch hơn, ngược lại còn càng li. ếm càng đen.

Mèo cam trầm mặc một lúc lâu.

Khương Hành: "He he."

Cậu xấu hổ lùi lại một chút.

Lúc mới đến đây, cậu chưa bẩn thế này. Bọn trẻ con nghịch ngợm kia đã từng đốt đuôi cậu bằng bật lửa, may mà được mèo cam cứu.

Sau đó, cậu bị đám nhóc đó ghi thù.

Nhưng cậu thông minh hơn rồi, vừa thấy chúng là chạy ngay. Cậu nhỏ, chỉ cần chui vào một cái hốc nào đó là không ai tìm thấy.

Thế nhưng bọn trẻ đó cũng khôn ra, bắt đầu dùng đồ ăn để nhử cậu.

Khương Hành không ngốc đến mức bị lừa dễ dàng. Cậu biết rõ có bẫy, nhưng thời gian đó cậu thực sự không tìm được đồ ăn nào.

Dù biết nguy hiểm, nhưng cậu vẫn đánh liều một phen.

May mắn là cậu chạy thoát khỏi vòng vây, nhưng lại bị đổ một thứ nước bẩn không biết từ đâu ra. Dù cậu cố gắng thế nào cũng không rửa sạch được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!